cập bến. Con thuyền như chất chứa niềm hy vọng hoặc nỗi đắng cay thê
thảm. Sương mù tan dần vào biển rộng theo nhịp điệu bình minh tiến tới.
Và bây giờ mặt trời đã xuất hiện trước mắt với dáng vẻ đầy ngái ngủ, rụt rè.
Từ xa xa, giữa muôn ngàn làn sóng lấp loáng, một cánh buồm trắng bay về
như cánh chim bồ câu sắp trao tới bức thư đưa tin mới.
Mọi người nhấp nhổm, chỉ trỏ nhau về hướng cánh buồm, nín thở, hồi hộp.
Cánh buồm mỗi lúc thêm hiện rõ trên nền trời xanh nhạt. Rồi con thuyền
đen chở cánh buồm chập chùng bước tới. Và đúng rồi, mọi người hô lên:
- Đúng là thuyền của bác Trọng ! Cầu trời cho làng này thoát nạn.
- Không biết có tụi nhỏ dưới đó không ?
- Buồn hay vui đây ? Sống sót hay biệt tích rồi ?
- Cầu Trời cho con tôi còn sống !
Con thuyền tiến lại gần hơn. Các cặp mắt banh to dán vào con thuyền buồm
lướt sóng. Và lúc này hai bên đã nhìn ra nhau. Họ vẫy tay, gọi nhau ơi ới,
mừng rỡ, nhảy cẫng lên, mắt hoen lệ.
- Chúng nó kia rồi !
- Thằng Minh đứng trên mũi thuyền kìa !
- Thằng Hoà sún nhảy cà tưng quá trời, mày !
Con thuyền vừa cập bến, tụi nhỏ xô nhau nhẩy lên bờ, chạy vội tới nắm tay
má chúng nó. Các bà cũng xô lấn nhau, đưa tay ra kéo lấy con, ôm ẵm vào
lòng như lúc còn tuổi thơ. Họ đã tìm thấy châu ngọc mà tưởng chừng sóng
gió đã cướp giật mất khỏi vòng tay họ rồi.
Từ nãy tới giờ Ngọc Hạnh vẫn dớn dác tìm bóng dáng con, nhưng chẳng
thấy một dấu vết. Nàng sửng sốt :
- Hùng ơi, con đâu rồi ? Má đây nè ! Hùng ơi, Hùng !
Không một dư âm, không một tiếng vọng và cũng chẳng thấy bé Hùng chạy
nhảy lên bờ như bọn nhỏ kia.
- Toàn ơi, bé Hùng đâu, cháu ? Nó có sao không ? Nó đâu rồi, Toàn ơi ?
Thằng Toàn lém lúc này hiền như củ khoai, cù lần hết chỗ nói. Nó e lệ lắc
đầu trước những câu hỏi dồn dập của Ngọc Hạnh.
- Dạ, cháu không thấy nó đâu cả.
Không chờ đợi được nữa, nàng chen lấn, rồi nhảy xuống thuyền lục lọi, săn