GHỀNH ĐÁ CHEO LEO - Trang 41

kiếm :
- Hùng ơi, con ở đâu ? Con nghe thấy má gọi con không ?
Nhìn thấy bác Trọng ngồi trên mũi thuyền yên lặng, thảm não, nàng kêu lên
hốt hoảng :
- Bác ơi, con tôi đâu rồi ?
Và không nghe thấy gì nữa. Đau khổ tới cùng cực, nàng té xuống lòng con
thuyền bất tỉnh, không động đậy.
Thế là chuyến trở về vừa ngời sáng hân hoan đã vội vã tràn ngập u ám, tiêu
điều. Người ta bế nàng về nhà với niềm thương hại cho nàng thiếu phụ bất
hạnh. Không tiếng cười nói reo hò mừng vui nữa. Đám đông tản mác dần.
Một số người, nhất là trẻ con theo sau nàng như một đoàn tháp tùng và hơn
thế, như một đám táng. Bé Hùng biệt tích, giờ đây đã là đầu câu chuyện
trên môi mép mọi người. Người ta hạch hỏi Thành Cồ như một thủ phạm :
- Thằng Hùng mất tích từ lúc nào, mày ?
- Mày coi nó thế à, thằng gà toi này !
- Mày có đoán lúc này nó ở đâu không ?
Thằng Thành bấn người, sợ sệt, ú ớ :
- Nó cùng với tụi con leo lên tới thềm đá trên cùng rồi. Và nếu không bị
ngọn sóng thật cao đổ xuống lúc ấy, chắc nó sống sót. Từ lúc đó, con không
thấy nó đâu nữa.
Như quên đi mối thù hận, thằng Dũng đỡ lời cho thằng Thành Cồ, mặt mày
còn tái xanh mét như gà thiến :
- Thằng Hùng vẫn đi theo tụi con hoài. Nó chì lắm, leo núi rất mạnh bạo.
Nó đã nằm sóng soài trên bậc đá với tụi con rồi mà ! Sau đó con thiếp đi và
từ lúc đó con không hay biết gì nữa.
Lúc này ông Trọng mô tả thêm như vớt vát mặt mũi :
- Vừa tới ghềnh đá, tôi thấy chúng nó nằm la liệt, im lìm như những xác
chết. Chúng nằm cả đấy, trừ thằng Hùng. Đắp mền cho tụi nó xong, chúng
tôi lần mò đi kiếm mọi hốc đá, nhưng không thấy tăm hơi. Sau khi lau mặt
mũi cho tụi nhỏ tỉnh dậy, chúng đòi ăn uống như bầy heo. Tôi hỏi chúng
thằng Hùng đâu, chúng nó lắc đầu, chỉ trỏ ra biển. Tôi leo lên cao nhìn
khắp nơi, nhưng chỉ thấy sóng biển dập dồn. Tội nghiệp hai má con. Tôi đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.