Thanh Hiền
Ghềnh đá cheo leo
Tủ sách Tuổi Hoa ( Hoa Xanh)
Chương 11
Sau một hồi ngất đi khá lâu, Ngọc Hạnh tỉnh dậy. Nàng mê man với những
cảnh tượng hãi hùng trong cơn ác mộng vừa qua. Chung quanh nàng thật
yên tĩnh, sáng sủa. Những đồ vật quen thuộc vẫn nằm trật tự nguyên tại
chỗ. Vẫn bình hoa đó, vẫn hàng sách báo quen mắt đó, vẫn những đồ chơi
của bé Hùng trên bàn… Nàng còn nằm im một lúc, đưa mắt rảo nhìn khắp
một lượt quanh căn phòng nhỏ. Giật mình như nhớ ra điều gì, nàng nhìn
sang bên cạnh và đưa tay rờ rẫm. Không thấy gì cả, nàng rú lên một tiếng,
rồi lại ngất xỉu.
Lần này tỉnh dậy, nàng từ từ mở mắt, bình thản. Nét mặt nàng khô cứng rắn
rỏi lại, cặp môi mím chặt. Trái tim nàng đã vắt hết thương đau và nước mắt.
Nàng không khóc lóc được nữa. Giọng nàng khàn khàn ngột ngạt mất rồi.
Nàng quay sang nhìn chị Hoạt, nài xin chị kể lại diễn tiến câu chuyện từ
đầu tới cuối xem sao :
- Chị ơi, chị làm ơn kể lại cho em nghe tất cả đi, em chết mất !
Bằng một giọng ngần ngại, chị Hoạt lặp bặp mở miệng :
- Buồn quá, cô ạ ! Cô nằm nghỉ yên đi. Hỏi làm gì nữa. Câu chuyện đã hết
rồi !
Ngọc Hạnh phều phào :
- Nó chết thật rồi sao ? Trời ! Tất cả đã trở về, chỉ trừ bé Hùng. Trời ! Trời
đã ăn cướp con tôi rồi ! Còn một vài bữa nữa chồng em ra đây. Chúng em
sẽ khổ sở. Chúng em là những kẻ bất hạnh nhất trên cõi đời ô trọc này !
Dù mệt nhọc rã rời và hầu như cạn tiếng, nàng trách mình đã thiếu bổn
phận :
- Chính em đã đánh mất con em. Vì em mà nó chết. Nó yêu thích biển cả,
nhưng em thật ái ngại. Em vẫn canh chừng nó từng giây từng phút. Vừa lúc
em thiếp ngủ là nó vụt bay mất như con chim xổ lồng.
Không một nức nở. Không một tiếng khóc. Chỉ còn mê sảng và điên cuồng