:
- Suỵt, đừng nói ồn ào nữa ! Cả ba đứa đang nằm ngủ rồi. Làm ơn đóng lại
cửa sổ kẻo ánh sáng đánh thức tụi nó dậy mất. Ông Trọng đã tìm thấy
chúng nó nằm trên ghềnh đá. Tất cả mệt nhọc rã rời. Khi chúng nó tỉnh dậy,
tôi sẽ dắt chúng nó về nhà. Các người nhìn thấy không, cả ba đứa đều tươi
đẹp hồn nhiên ?
Chị Hoạt ngơ ngác không hiểu Ngọc Hạnh vừa nói lảm nhảm những gì ?
- Cô Hạnh ơi, cô nói gì vậy ? Tội nghiệp cô quá ! Trong đời tôi, đã bao lần
chứng kiến những cảnh thương tâm, những cuộc đắm tầu thuyền, nhưng
chưa thấy ai đau khổ hơn cô. Đừng thất đảm quá ! Cô còn một bổn phận
nữa, bổn phận đối với chồng cô. Giờ phút này anh ấy cần tới cô hơn bao
giờ hết.
- Phải, chị nói đúng. Bé Hùng mất đi, là chúng em mất hết. Bé Hùng mất
đi, là ý nghĩa cuộc đời chắp cánh bay xa. Lúc này em chỉ còn một bổn phận
duy nhất là thờ chồng. Anh sắp đến đây. Em phải tìm cách ngăn cản. Em sẽ
viết thư cho anh, bảo anh đừng ra đây vội. Trời ơi, giúp tôi với, tôi điên mất
!
Nàng sờ soạng đưa tay trên bàn tìm bút giấy, nhưng nàng lại rờ thấy một lá
thư do người phu trạm mới đưa tới sáng nay lúc nàng còn nằm bất tỉnh.
Nàng giật mình, vội vã xé thư ra đọc :
Huế, ngày…
Anh không chờ được nữa. Anh nhớ con quá. Đúng như em nói, tất cả công
việc làm ăn không phải là công chuyện lớn của cuộc đời chúng ta. Anh chỉ
còn thấy hứng khởi mỗi lần nhớ tới em và con. Anh như chỉ còn con và em
hiện hữu ở trần giới này. Vài ngày nữa, anh sẽ lấy vé xe lửa tốc hành đi
thăm em và con.
Đôi hàng vắn tắt anh báo tin em hay. Anh mong mỏi từng giờ phút ra gặp
em và con.
Anh của em
Trời ơi, nàng thốt lên, anh sắp tới đây rồi sao ? Biết ăn nói thế nào đây ?
Anh đã mất con rồi. Bé Hùng đã ra đi vĩnh viễn. Lấy con đâu mà trả cho
anh ? Làm sao để báo cho anh đừng đến đây nữa ? Có mỗi một việc coi đứa