GHỀNH V - Trang 31

ĐƯỜNG XUỐNG NÚI

12

K

hi tôi lên đến đỉnh ghềnh, mặt trời đang chìm dần vào mặt biển vạch

ngang chân trời. Mây thành một vệt xám mỏng mảnh tan dần như khói, và
vừa lúc bóng tối phủ xuống thì mặt trăng ló dạng, vàng khè, to như một cái
nia khổng lồ nhích khỏi mặt nước đầy sương chiều bốc lên hờ hững. Trăng
lên. Nhẹ đi, sáng dần, cao vòi vọi. Tôi men đến bờ ghềnh, nhìn xuống.
Dưới ánh trăng hư ảo, vực như sâu xuống. Sức hút của vực sâu khiến tôi
bất giác lui lại, người hững đi như bước hụt. A, cái sức hút. Tôi đã từng
cảm thấy sức hút này khi lên những ngôi nhà cao tầng nhìn xuống mặt đất,
thèm giải thoát bằng cách buông mình vào khoảng không dưới chân. Giải
thoát? Nhưng khỏi cái gì? Thật khó hiểu. Có lẽ nào giải thoát đơn giản chỉ
là vùng vẫy khỏi vòng trói buộc của ảo giác tạo ra từ những tế bào não bộ
bấn loạn trước một chiều cao khiến con người nhỏ bé đi đến độ có cũng
như không?

Nhưng bây giờ, không phải mặt đất. Dưới kia là biển đẫm khói sương.

Ánh trăng hắt xuống, khúc xạ, và dần dần, sương nhạt, mặt biển như dát
vàng, loại vàng 24 carats, vàng xỉn, nửa khêu gợi kéo đến gần, nửa hững hờ
lạnh nhạt đẩy ra xa. Bất chợt, gió lên. Gió dịu dàng, có mặt như một người
tình nhỏ bé ngồi bên không nói. Mây trôi, sương trên biển cũng tan biến.
Biển dát vàng nay long lanh dưới tầm mắt, sóng sánh, gọi mời. Tôi giơ tay
vỗ nhè nhẹ vào mặt. Có phải cái Đẹp là đây, tự tại, linh hiển, hiện diện
không biện bạch. Cái Đẹp hút tôi như nam châm, nhả ra tôi sẽ rơi xuống để
thoát khỏi mọi ràng buộc, tự do như cánh chim tìm lại trời cao. Có phải,
cứu rỗi là trạng thái tâm hồn mở ra hoà nhập vào bản chất nhất thể của
thiên nhiên, vừa hiện thực vừa huyền nhiệm, đong đưa giữa có và không,
giữa mất và còn, giữa những tương phản bề ngoài tưởng là đối nghịch?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.