GIA ĐÌNH BUDDENBROOK - Trang 420

— Tôi không chống chọi được nữa rồi - Ông Christian lặp lại. Đầu ông ta

cứ lắc qua lắc lại, vừa lo lắng bồn chồn, vừa tỏ ra rất nghiêm nghị, đôi mắt ti
hí sâu lõm cứ nhìn ngược nhìn xuôi. Năm nay ông ta mới băm ba tuổi,
nhưng trông mặt già hơn nhiều! Mái tóc màu hung cũng đã thưa lắm rồi, hầu
như sọ dừa đã lộ hẳn ra, lưỡng quyền nhô cao trên đôi má sâu lõm, giữa nổi
bật cái mũi diều hâu, không có chút thịt.

— Nếu chỉ có thế thì đã may rồi, - Ông ta vừa nói vừa đưa tay từ trên

xuống dưới nửa mình phía bên trái nhưng lại không chạm vào người -
Không phải là đau mà là nhức, anh ạ. Nhức liên tục, mà lại không rõ nhức ở
chỗ nào cả. Thần kinh nửa phía bên này ngắn quá. Anh thử tưởng tượng
xem tất cả dây thần kinh nửa người phía bên này không đủ kích thước. Thật
là kỳ quái... Có lúc tôi cảm thấy nửa người phía bên này sớm muộn rồi cũng
lên kinh giật, hoặc bị tê liệt, thế là bán thân bất toại suốt đời! Anh không thể
tưởng tượng nổi đâu, không đêm nào tôi ngủ yên cả. Tôi hoảng hốt nhảy
thót lên, vì bỗng cảm thấy tim mình ngừng đập, rồi toát mồ hôi hột... Trước
khi ngủ thiếp đi được thì tình trạng ấy không phải chỉ xảy ra một lần, mà là
mười lần. Tôi không biết anh có bị như thế không... Để tôi kể tỉ mỉ anh
nghe. Như thế đấy!

— Thôi! - Ông tham lạnh nhạt nói - tôi nghĩ rằng không phải chú đến đây

để nói chuyện đó với tôi chứ?

— Không phải, anh Thomas ạ - Nếu chỉ vì chuyện ấy thì đã may rồi, đáng

tiếc, không phải chỉ riêng mỗi chuyện ấy! Chuyện buôn bán... Tôi không thể
chống chọi được nữa.

— Thế nào, lại buôn thua bán lỗ rồi à? - Ông tham lơ đãng nói, thậm chí

ông cũng không lên giọng, mà chỉ bình thản hỏi một câu như vậy, rồi đưa
mắt nhìn chú em, thái độ lạnh nhạt, mệt mỏi.

— Không phải, anh Thomas ạ! Nói thực, hiện nay cũng chẳng khác gì

trước, xưa nay tôi buôn bán có gặp may bao giờ đâu! Chắc anh biết rõ rồi
chứ? Ngay một vạn mark lần trước anh đưa cho cũng chả thấm gì... Chẳng
qua chỉ cứu vãn được lúc cần kíp, khỏi phải đóng cửa tức khắc mà thôi.
Thực ra... sau khi cầm số tiền đó trong tay, tôi phải trả nợ hết, về khoản cà
phê... Vì bị phá sản ở Antewerpen... Thực tình là như vậy. Từ dạo đó, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.