GIA ĐÌNH DƯỚI CHÂN CẦU - Trang 53

“Cứ đến mùa xuân là bọn tớ lại xuống Provence ở Ðịa Trung Hải,” nó kể.
“Bọn tớ hạ trại dọc theo các phế tích La Mã và tắm suối nước nóng. Các cậu
đi Provence với bọn tớ không?”

Suzy muốn lắm, nhưng nhất quyết lắc đầu. “Tớ còn phải đi học,” nó nói.
“Mà mẹ tớ chắc cũng chẳng đi được. Bọn tớ thì không thể đi nếu thiếu mẹ.
Bọn tớ là một gia đình nên bọn tớ phải gắn bó với nhau.”

Tinka hiểu ngay. “Dân gypsy chúng tớ cũng gắn bó với nhau,” nó nói.

Thời gian trôi nhanh quá, đến nỗi lão Armand gần như quên bẵng mất mẹ
đám trẻ.

“Mấy đứa cứ ở đây để ta đi đón bà ấy,” lão nói khi thấy trời đã gần tối.

Lão quầy quả quay trở lại qua những con phố, nơi tuyết đã tan thành nước.
Chợ Halles ồn ào và tấp nập hơn bao giờ vì công việc ở đây chủ yếu diễn ra
vào ban đêm, khi những chiếc xe tải khổng lồ từ khắp nước Pháp đổ về,
mang theo thức ăn cho Paris đang đói ngấu.

Lão Armand ra đến chân cầu thì trời đã tối. Lão gặp chị Calcet vừa đúng lúc.
Chị đang đi xuống các bậc cấp.

Thoạt đầu chị chẳng thèm nghe lấy một lời mà cứ vội vã chạy xuống mà
không ngoái đầu lại. Ðến khi thấy bọn trẻ cùng toàn bộ đồ đạc đã không còn
đó nữa thì chị mới chịu nghe. Chị òa lên khóc khi lão Armand kể về hai bà
nọ.

“Sao người ta không để mẹ con chúng tôi được yên cơ chứ?” chị than thở.
“Tôi chỉ cố giữ cho gia đình mình không bị chia lìa thôi mà.”

“Không sao đâu, cô ơi,” lão Armand vỗ vai chị, nói. “Bọn trẻ đang yên ổn ở
chỗ bạn tôi rồi. Cả cô cũng được chào đón ở đó. Ðáng lẽ tôi phải nghĩ ra từ
lâu rồi mới phải. Ở đó tốt hơn dưới gầm cầu nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.