GIA ĐÌNH DƯỚI CHÂN CẦU - Trang 72

Bà Mireli chèo kéo lão Armand. “Sao các ông không đi cùng chúng tôi luôn
thể?” bà mời mọc. “Ông với cả nhà Calcet nữa? Bầu trời Provence mùa này
xanh lắm và hoa thì đến lúc nở rộ rồi.”

“Cháu đi với các bác,” Paul kêu lên, mắt sáng rỡ. “Cháu muốn thành người
gypsy.”

“Không, không,” Suzy vội túm lấy tay thằng em. “Bọn mình không thể đi
cùng người gypsy được. Mình phải ở lại với mẹ. Mình là con của mẹ cơ
mà.”

Paul giằng tay ra. “Em chán phải chịu lạnh và ướt lắm rồi,” nó nói. “Nếu em
là người lớn, em sẽ làm ra đủ tiền để mua nhà cho chúng ta.”

Suzy lại túm lấy Paul mà giận dữ lắc thật lực. “Em cứ luôn mồm nói lớn lên
làm này làm kia,” nó bẻ lại. “Tốt hơn hết em hãy nghĩ xem mình có thể làm
được gì lúc này thì hơn.”

“Em sẽ đi với người gypsy,” Paul nhắc lại, cố giằng khỏi tay chị nó.

“Ôi, ông Armand,” Suzy cầu cứu, “xin ông đừng để nó đi.”

Lão Armand nhẹ nhàng đặt tay lên vai Paul. “Cháu không thể đi với họ được
đâu, cháu ạ,” lão nói. “Cháu phải ở lại đây với gia đình của mình thôi.”

“Tại sao cháu không được đi?” Paul nóng nảy hỏi lại. “Vì sao cháu cứ phải
ở lại đây?”

Lão Armand khoanh tay nhìn xuống mái tóc đỏ của thằng bé. “Cháu không
thể đi vì... vì... vì tóc cháu đỏ,” lão nói. “Chính vì thế đấy.”

“Tóc đỏ thì sao chứ?” Paul hỏi.

“Có quá đi chứ,” lão Armand đáp. “Cháu nghĩ xem người gypsy đi được đến
đâu với một đứa nhóc tóc đỏ? Người ta sẽ tưởng là cháu bị bắt cóc. Cảnh sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.