vào phòng tắm, trong đó có một tấm gương. Vừa nhìn thấy bóng mình
trong gương, nó lập tức há mõm, mắt trợn lên, im bặt, như không thể tin
nổi hình dạng kỳ quái của mình. Ba người phụ nữ trong phòng cười
nghiêng ngả như đổ trời.
Cài hoa cho chó là chủ ý của tôi. Tay nghề làm hoa giả của dì Lý rất khéo
Giờ đây, hiệu quả thực tế còn đẹp hơn điều tôi dự đoán. Trong hôn lễ ngày
mai, Lộ Phong Thiền sẽ được trang điểm như vậy.
“Cô Ngụy, cô thực lòng yêu quí chó đến vậy. Nay mai khi đứa bé ra đời,
nhất định cô sẽ trở thành một người mẹ tốt”, dì Lý không khỏi khen ngợi.
“Này, Vệ, mẹ cậu có tới dự đám cưới không?”, Sa đột nhiên hỏi. Lúc này dì
Lý cũng như nhớ ra điều gì: “Phải rồi, mẹ cô vẫn đang ở Austria chứ?”.
Tôi trầm ngâm hồi lâu, đáp: “Bà ấy đang ở Thượng Hải.
Hai người họ nhìn nhau, trong phòng thoắt yên tĩnh.
Khoảng sáu, bảy giờ, Triết về nhà. Dì Lý và Sa vẫn còn ở đây. Tôi đề nghị
cùng tới nhà hàng gần đây ăn tối.
Tới một nhà hàng Nhật. Giữa bữa ăn, tôi đi vào toalet. Khi trở thành một bà
bầu, tỉ lệ ra vào toalet cũng tăng hơn. Sau khi trở về, tôi phát hiện thấy ba
người họ đang chụm đầu bàn tán gì đó. Thấy tôi vào, họ lập tức ngừng nói.
“Chuyện gì thế?”, tôi hỏi, nhưng trong lòng đã đoán được vài phần.
Quả nhiên khi trở về nhà, Triết cẩn thận hỏi thăm về chuyện mẹ tôi.
“Bà đang ở Thượng Hải thật sao?”.
Với đề tài này, tôi vốn định kháng cự, nhưng lại không muốn giấu diếm anh
điều gì, đành đáp:
“Vâng, bà đang ở Thượng Hải”.
Triết trầm ngâm rất lâu. Từ khi quen tôi ba năm về trước, anh đã biết tôi có
một bà mẹ sống tận Austria xa xôi. Nhưng vì tôi không có quan hệ với mẹ,
lại không bao giờ muốn nói về bà, nên dần dần anh cũng quên mất chuyện
này.
Sau khi chúng tôi quyết định ngày tổ chức hôn lễ, mời bố mẹ anh tới
Thượng Hải, anh cũng từng nhớ tới mẹ tôi và ám chỉ với tôi rằng liệu có
nên mời bà về tham dự đám cưới. Nhưng tôi mặc kệ, giả bộ không hiểu,
mọi chuyện lại dừng ở đó. Lúc nãy ở nhà hàng, dì Lý và Sa mới tiết lộ