thông tin mẹ tôi đã về Thượng Hải, nên anh quyết định thử thuyết phục tôi
một lần nữa mời mẹ đến dự hôn lễ.
“Không có mẹ, hơn mười năm qua, em vẫn sống tốt đó thôi?”, giọng tôi
lạnh lùng, “Vì thế đám cưới ngày mai cũng vậy, không cần tới mẹ”. Vừa
nhắc tới chuyện cũ hơn mười năm trước, nhớ tới bà đã từng vứt lại đứa con
gái mười bảy tuổi, chỉ để sang Austria lấy một ông già máu lạnh, lòng tôi
lại bị bóng tối phủ lên. Cho tới tận ngày nay, tôi vẫn không tài nào lý giải
nổi tại sao lúc đó bà lại làm vậy. Một người mẹ lẽ nào nhẫn tâm bỏ con gái
mình? Và giờ đây, bà phải ly hôn, đó thực sự là một câu chuyện ngu ngốc.
“Hơn mười năm qua, có thực là em không hề để tâm tới mẹ không?”, Triết
buông một câu rồi thở dài, đi vào phòng làm việc.
Tôi đi tới chiếc cửa sổ bằng kính dài xuống tận nền trong phòng khách,
ngắm nhìn đường phố và những kiến trúc rực ánh đèn. Dưới vẻ bề ngoài
phồn hoa của thành phố, lúc này phút này ắt có bao nhiêu chuyện vui buồn,
tan hợp đang diễn ra đây? Và mẹ tôi hiện đang ở một góc nào đó của thành
phố to lớn này. Bà vui hay buồn, sống hay chết, đều khó thể hiện trong biển
người mười bảy triệu dân của thành phố này. Nhưng điều đó có thấm tháp
gì, nhưng nó có một mối quan hệ không tài nào gỡ ra nổi với một số người.
Và tôi là một trong số đó, cũng phải là người quan trọng nhất. Vì tử cung
của mẹ đã nuôi dưỡng tôi.
Tôi cũng hiểu có một từ gọi là “tha thứ”. Mỗi ngày qua, tôi đều nỗ lực nhìn
về phía trước, nhìn về phía có ánh sáng và hi vọng. Nhưng những chuyện
này nói thì dễ, làm thì khó. Trái tim và cái đầu của con người có lúc không
thể thống nhất. Có chuyện nghĩ kĩ trong đầu nhưng trong lòng chưa thông,
vì trái tim còn quá tình cảm. Hơn mười năm qua, những gì liên quan với mẹ
vẫn chưa thể thuyết phục được phần tình cảm nhất trong tim tôi, cũng chưa
thể thuyết phục tôi chỉ sau một đêm có thể tha thứ cho bà và mời bà đến dự
lễ cưới của tôi.
Triết đi tới, ôm tôi vào lòng, âu yếm vuốt ve mái tóc tôi, hồi lâu mới cất
tiếng:
“Vệ, anh tin rằng em sẽ có một quyết định gì đó, và anh cũng tin rằng em
hiểu làm thế nào để đối diện với phần sâu thẳm nhất trong lòng”.