GIA ĐÌNH NGỌT NGÀO CỦA TÔI - Trang 27

diệu với lũ trẻ.
Tôi chìa mấy chiếc bánh khô cho Lộ. lần trước ngẫu nhiên cho nó ăn, tôi
mới phát hiện thấy nó rất thích ăn thứ này. Tôi rất mê tiếng nó cắn bánh rồn
rột, hệt như một đứa trẻ. Bố tôi cũng từng rất thích tiếng tôi nhai bỏng ngô.
Từ nhỏ, tôi đã cực kỳ say mê âm thanh. Trong rất nhiều câu chuyện mà bố
tôi kể hồi đó, có một phi tử được hoàng đế Trung Hoa say đắm nhất cách
đây hơn bốn nghìn năm chỉ thích ngày ngày được nghe tiếng xé lụa. Bố tôi
dạy: điều này còn hơn cả dâm loạn. Vị đó đã nhanh chóng mất đi tình cảm
của dân và đất nước ông, cuối cùng ông cũng bị hủy diệt.
Hồi đó, tôi không thể lý giải nổi “dâm loạn” là gì, nhưng câu chuyện vì
mảnh lụa mà mất nước cứ in đọng trong trí nhớ tôi. Trong nội tâm thầm kín
của tôi không ngừng nghe thấy tiếng lụa bị xé thật thanh nhã và khô gọn.
Sau này lớn lên, khi tìm nơi may tấm áo dài bằng lụa đầu tiên, tôi cố tình
ngồi chờ ở đó để được nghe thấy một tiếng soạt rất dài không thể hình dung
nổi của người thợ may dùng tay xé mảnh lụa. Nó giống hệt như âm thanh
mà tôi hằng tưởng tượng. không, thậm chí có phần còn tuyệt diệu hơn, như
tiếng tiên trên núi.
Thực ra, việc mê mẩn âm thanh là do tôi được di truyền từ bố. Chẳng hạn
ông hay kể chuyện phi tử thích xé lụa. Bố tôi cũng rất thích tiếng tôi ăn
bỏng ngô. Nó xuất phát từ tình phụ tử sâu sắc. Là một giáo viên lịch sử ở
một trường cấp 3 nghèo, việc có thể cho tôi ăn bỏng ngô thường xuyên
cũng là một điều tuyệt diệu nhất mà ông có thể làm được.
Còn tôi lại thích tiếng chó ăn bánh gạo khô. Có lẽ đó chính là hồi ức của tôi
về cuộc sống thời thơ ấu và về người cha kính yêu của tôi.
Nghĩ tới đây, tâm tư tôi lại xốn xang. Nhiều chuyện cũ đã lâu không chạm
tới nay bỗng lũ lượt bây về như lốc cuốn, hiện ra trước mặt tôi.
Mẹ tôi.
Trên đời này tôi có hai người không thể tha thứ nhất: một là gã tài xế bỏ
trốn sau khi đâm phải bố tôi khiến ông chết bên đường. Năm đó tôi mười
sáu tuổi. Hai là mẹ tôi. Sau một năm ở góa, bà đọc được một mẩu tin tìm
bạn đời hồi đó còn rất hiếm gặp, liền vội vã chạy tới châu Âu, lấy luôn một
gã người Áo hói đầu nhưng lắm tiền. Đó là năm tôi mười bảy tuổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.