GIA ĐÌNH NGỌT NGÀO CỦA TÔI - Trang 64

Vệ Tuệ

Gia đình ngọt ngào của tôi

Dịch giả: Nguyễn Lệ Chi

Chương 7

Kẻ cướp

Mười một rưỡi, đêm khuya mệt mỏi, tại một thành phố xa lạ. Dưới ánh đèn
đường yếu ớt, nhìn thứ gì cũng giống như đang mơ. Tôi và con chó như hai
kẻ mộng du tới bến xe taxi ngoài bến xe ô tô, chờ đám người trước mặt
chia thành bốn,năm khúc qua hàng rào, xem chừng phải đợi tới hai mươi
phút mới đến lượt.

Tôi vác chiếc ba lô nặng trĩu, tựa lên hàng rào, khẽ nhích từng bước một
theo dòng người. Con chó cũng không khá hơn bao nhiêu, mõm nó lọt
thỏm trong chiếc vòng nhựa màu xanh nhạt đề phòng cắn người, xem ra nó
cũng bất lực với thành phố mới tới này.

Lúc này, có tiếng một người đàn ông mang thổ âm Đông Bắc hạ giọng hỏi:
“Ai đi taxi không? không cần xếp hàng, cứ đi thẳng ra đây”. Mấy hành
khách bắt đầu hỏi anh ta giá. Người đàn ông đó hình như đưa giá quá cao,
sau một hồi mặc cả, anh ta không lôi được khách nào. Lúc này anh ta nhìn
thấy tôi, liền bước tới hỏi tôi đi đâu. Từ khi vấp phải chuyện LýPhương kéo
khách ở bến xe Nghi Xương, tôi rất cẩn thận, không thèm để tâm tới lời
mời gọi của anh ta.

“Cô ơi, cô đứng xếp hàng như vậy rất mệt. Cô cứ nói địa điểm cần đến, tôi
lập tức đưa cô đi là xong”. Anh ta vẫn không buông tha, tiếp tục thuyết
phục. mãi cho tới khi thấy tôi vẫn thờ ơ, anh ta lục túi áo sột soạt tìm kiếm
một lúc rồi giơ ra một vật trước mặt tôi. Tôi liếc qua, là một bằng lái xe.
“Cô cứ yên tâm, tôi không phải là người xấu”, anh ta nói giọng rất nặng.
“Xe taxi của anh có đúng là xe của hang không?”, tôi mở miệng, có phần
vẫn chưa yên tâm về người đàn ông ngoại tỉnh thấp tì này. Trên người anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.