Chương 6
Lần này Cố Tây Lương phải đi công tác mười ngày, hôm nay đã là
ngày thứ tám. Mặc dù tối nào cũng nói chuyện điện thoại nhưng Nguyễn Ân
vẫn không kìm được nỗi nhớ nhung da diết, vì thế mà lúc đi làm tinh thần
không mấy tập trung.
Hòa Tuyết gõ đầu cô lần thứ ba: “Hoàn hồn đi bà cô! Còn muốn công
việc này nữa không thế hả?”
Nguyễn Ân ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng làm việc, không có động
tĩnh gì, mới cẩn thận ghé sát người, cúi đầu dựa vào vai Hòa Tuyết: “Tiểu
Tuyết, tớ nhớ anh ấy, nhớ anh ấy, rất nhớ...”
Hòa Tuyết trợn tròn mắt.
“Trông cái bộ dạng cậu thật không có tương lai! Chẳng phải chỉ là
một tên đàn ông thôi sao, đáng để cậu ngày nào cũng tốn cơm tốn gạo treo
trong lòng hả?”
Nguyễn Ân hừ một tiếng: “Đó là vì Mạc Bắc suốt ngày lượn lờ trước
mặt cậu nên cậu mới không có cảm giác”.
“Cậu tẩu hỏa nhập ma thì có! Cứ tiếp tục thế này, ngộ ngỡ có ngày Cố
Tây Lương hồng hạnh vượt tường, chắc cậu còn muốn tự sát luôn ấy nhỉ!”
Nguyễn Ân đột ngột ngồi thẳng lưng, ra sức đẩy vai Hòa Tuyết,
không rõ là vì phủ nhận giả thiết của Hòa Tuyết hay là phủ nhận nỗi sợ hãi
nơi đáy lòng mình.
“Anh ấy sẽ không như thế!”
Thấy Nguyễn Ân coi câu nói đùa là thật, Hòa Tuyết không muốn dọa
cô thêm nữa, kéo tay cô xuống, nói: “Vâng vâng vâng! Anh ấy không như
thế. Cho dù đàn ông cả thế giới này có vụng trộm thì Tây Lương nhà cậu
cũng ngoại lệ!”.
Nguyễn Ân bấy giờ mới yên lòng, nhưng không hiểu sao vẫn có một
dự cảm không hay. Một lúc sau, cô kéo Hòa Tuyết lại, hỏi với giọng có
phần hoảng hốt: “Cậu có từng thử yêu một người nhưng lại sợ anh ấy đột
ngột biến mất khỏi thế giới của mình. Nếu thật sự có một ngày như thế, cậu
có hi vọng được nắm tay anh ấy, cùng nhau ngừng thở?”.