Hòa Tuyết khiếp sợ vì câu hỏi này của Nguyễn Ân, do dự hồi lâu
không biết phải trả lời ra sao. Cửa phòng làm việc bỗng bị mở ra, trưởng
phòng Vương Hạo đưa cho Hòa Tuyết tư liệu nhập sổ sách, yêu cầu cô in ra
một bản, sau đó lại dặn Nguyễn Ân: “Tối nay có một buổi gặp mặt xã giao,
tan ca sớm cùng đi với anh nhé! Không cần thay đồ trang điểm đâu, cứ mặc
thế này thôi”.
Hòa Tuyết sợ Nguyễn Ân bị bắt uống rượu, vội đề nghị để mình đi
thay, nhưng Vương Hạo lắc đầu. Với tính khí Hòa Tuyết mà đi tới những
buổi xã giao thế này chỉ có thể biến thành cuộc đấu một sống một còn mà
thôi. Tan giờ làm, Vương Hạo và Nguyễn Ân cùng xuất hiện tại phòng bao
trong một nhà hàng món Trung. Phòng bao không có cửa, mà được bao
quanh bởi những tấm rèm thủy tinh rủ xuống, loáng thoáng che khuất bên
trong.
Nguyễn Ân vốn chăm chú nhìn vào bát thức ăn của mình nhưng bên
đối tác khăng khăng bắt cô uống rượu. Cô nói không biết uống thì họ có vẻ
không hài lòng, bèn quay sang nhìn Vương Hạo cầu cứu. Vương Hạo cầm
lấy ly rượu trước mặt cô, nói “Anh Lưu, trợ lý của tôi thật sự là không uống
được rượu, hay là để tôi uống thay?”.
Đối phương nhất định không chịu, muốn Nguyễn Ân phải uống cho
bằng được: “Xem ra quý công ty lần này không có thành ý hợp tác làm ăn
cho lắm”.
Nguyễn Ân nghe vậy, sợ ảnh hưởng tới công việc, đành phải nhắm
mắt nhắm mũi liều bưng ly rượu lên, cùng lắm thì nằm gãi cả đêm nay chứ
gì!
Thế nhưng, ly rượu vừa chạm đến môi thì lại bị người ta giật ra.
Nguyễn Ân quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Nhậm. Thái độ của anh ta lúc
này hoàn toàn khác với dáng vẻ hôm trêu chọc cô, sắc mặt cũng xác xơ hơn
nhiều. Cố Nhậm chưa lên tiếng, nhưng vị trưởng phòng Lưu kia đã khom
lưng chào: “Giám đốc Cố!”.
Cố Nhậm không thèm để ý tới ông ta, mà trực tiếp kéo Nguyễn Ân ra
khỏi đây.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, lập tức nhận ra Nguyễn Ân, bởi vì
lần trước biểu hiện của sếp mình quả thực là khác lạ, khiến anh ta có ấn
tượng rất sâu, không cần hỏi mà lái xe thẳng tới nhà cô.