GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 80

bày trí quen thuộc, bức ảnh hai người chụp chung treo phía đầu giường, anh
mới có cảm giác quen thuộc. Cố Tây Lương hơi lo lắng, định lái xe đi đón
cô nhưng sợ dọc đường đi qua nhau mà không biết nên anh quyết định tản
bộ từ đầu phố này đến đầu phố kia, tổng cộng ba lần, lúc trở về lại bất ngờ
nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc gọi “Nguyễn Nguyễn”.

Cố Nhậm giơ tay lên túm lấy năm đầu ngón tay của Cố Tây Lương:

“Lâu lắm rồi không gặp, lẽ ra em phải lễ phép chào một tiếng “anh” chứ!”.

Nguyễn Ân vừa mới mừng rỡ vì sự xuất hiện của Cố Tây Lương thì

đã bị một tiếng “anh” kia niệm chú bất động. Anh? Chính là người thân duy
nhất của Cố Tây Lương, ngoài ông ngoại ra? Chính là người đàn ông đã
cướp đoạt cô gái mà Cố Tây Lương yêu tha thiết?

Nguyễn Ân nghi hoặc tiến đến vài bước, lại bị Cố Tây Lương đột

nhiên cầm tay kéo vào trong.

Giọng của Cố Nhậm vang lên sau lưng họ: “Tây Lương, không muốn

biết cô ấy hiện giờ sống thế nào à?”.

Bước chân của Cố Tây Lương khựng lại, nhưng chỉ vài giây anh lại

tiếp tục kéo Nguyễn Ân đi về phía trước.

“Không muốn biết nguyên nhân thật sự khiến cô ấy bỏ đi à?”

Đoạn đường vốn chỉ ngắn vài mét, lúc này sao trở nên xa xôi, tít tắp

đến thế, cất bước khó khăn đến thế?

Cố Tây Lương cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình thoáng

cái đã ướt đẫm mồ hôi. Anh nắm thật chặt bàn tay ấy, tiếp tục bước về phía
trước.

“Sáng sớm mai Diệc Thư bay về Đài Bắc.”

Chỉ còn một bước duy nhất, chỉ một bước nữa thôi là có thể thoát

khỏi nơi thị phi này. Thế nhưng, Cố Tây Lương đã dừng lại, bất động rất
lâu.

Nguyễn Ân cảm giác được tay mình bị buông lỏng. Dông bão đột

ngột ùa đến, nhắm đúng vào vị trí của cô, nước lũ ngập đầu, dường như
không thể hít thở.

Ai sẽ cứu cô?

Ngoài anh ra, còn ai hứa cho cô một đời bình an?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.