GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 10

“Tớ cũng không biết WC ở đâu, còn phải đi tìm đã, cậu cứ ngồi ở đây,

kéo cậu đi đông đi tây tớ cũng sợ lắm!”

Cảm thấy Hòa Tuyết nói có lý, Nguyễn Ân lại ngồi xuống, quan sát

xung quanh. Đúng là không thuộc về cùng một thế giới, chỉ với cái phí vào
cửa thôi đã đủ để dọa Nguyễn Ân sợ phát khiếp, ngay cả một người bình
thường vung tay quá trán như Hòa Tuyết cũng phải chép miệng. Dùng lời
của cô ấy mà nói thì cái này chính là hai cực xã hội phân hóa nghiêm trọng,
kẻ giàu thì giàu đến mức muốn lên trời hái đào tiên với uống sữa ngọc cũng
được, kẻ bần hàn thì bần đến mức phải giẫm lên cả tự tôn của mình chỉ vì
ba bữa cơm mỗi ngày.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, Nguyễn Ân đột nhiên bị một tiếng

thét chói tai làm cho giật mình. Cô quay đầu lại thì thấy Hòa Tuyết đang bị
một tên đàn ông say khướt dồn vào góc tường ngoài hành lang quầy bar.
Hòa đại tiểu thư làm sao có thể chịu nổi sự đãi ngộ đặc biệt ấy? Nhận ra
giãy giụa vô tác dụng, Hòa Tuyết liền nhấc chân tháo chiếc giày cao gót ra
nện vào đầu tên say rượu. Đánh xong, khi mấy người đàn ông khác lao tới,
cô mới biết mình gây ra đại họa.

Tên say rượu kia tỉnh táo lại một chút, ý thức được chuyện vừa xảy

ra, hắn ta lập tức vơ lấy chai rượu trên quầy bar ném về phía Hòa Tuyết.
Nguyễn Ân lao tới theo phản xạ. Chai rượu vang lên một thanh âm, Nguyễn
Ân chỉ cảm nhận được một dòng chất lỏng hòa lẫn vào rượu chảy từ trên
đỉnh đầu mình xuống, cô còn đang định hỏi Hòa Tuyết có sao không nhưng
vừa há miệng thì thấy choáng váng, cơ thể mềm nhũn ngã nhào xuống.
Xung quanh kinh hãi hét lên một tiếng rồi lại lập tức khôi phục lại bộ dạng
bình thản ban đầu, mọi người tỏ ra rất thờ ơ, lạnh nhạt, dường như chuyện
vừa xảy ra là chuyện rất đỗi bình thường.

Nguyễn Ân nghe Hòa Tuyết gọi tên mình, còn có người đàn ông ở

đằng sau hùng hùng hổ hổ lao tới. Cô loáng thoáng cảm nhận được có
người đi qua mình, vô thức giơ tay ra tóm lấy ống quần của một người đàn
ông. Đối phương dừng chân, dùng sức gạt ra. Nguyễn Ân không nhìn rõ
mặt anh ta, nhưng thấy anh ta có ý cự tuyệt, cô liền vội giơ cả hai tay ra ôm
lấy chân anh ta, khăng khăng không chịu buông. Nguyễn Ân rất sợ, vô cùng
sợ, dường như cô đang gặp phải một cơn bão, anh ta chính là cảng trú ngụ
duy nhất của cô, nếu cô đi ra ngoài, sống chết chỉ còn là khoảng cách mong
manh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.