GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 133

Dưới ánh đèn chiếu rọi, những tấm kính tam giác khổng lồ của bảo

tàng Louvre càng trở nên tráng lệ. Trong cây cầu hành lang của Khải Hoàn
Môn, những con người tài ba đang nhỏ giọng ngâm nga hát. Buổi tối trên
con đường bằng phẳng, tiếng còi từ xa xăm vọng lại. Nhưng cảnh vật lại
giống như nỗi lòng con người, tựa hồ vĩnh viễn xem không hết, đi không
đến tận cùng.

Tôi từng nhìn thấy một chữ rất tàn nhẫn: kiếp.

[1]

[1

.

Chữ “kiếp” mang nhiều nghĩa tiêu cực: Cướp giật, uy hiếp, tai

nạn.

]

Rất nhiều chữ cái đều có một mặt nghĩa xấu, nhưng chữ “kiếp” dường

như chỉ toàn đau khổ và bi kịch.

Nếu Mạc Bắc là dấu vết mà Hòa Tuyết khó có thể xóa mờ, là năm

tháng thanh xuân tươi đẹp của cô ấy, là người mang đến tổn thương và đau
đớn cho cô ấy. Vậy thì Hàn Duệ, nhất định là “kiếp của kiếp” – trong sinh
mệnh của Hòa Tuyết.

Thế nhưng, liệu có ai biết rằng cô ấy sẽ vô cùng đau khổ hay không?

Sẽ khóc hay không? Có ai biết cô ấy không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài
hay không? Những lưỡi dao sắc nhọn dày đặc cũng sẽ khiến cô ấy đau đớn
như ngàn vạn mũi tên xuyên trái tim, lòng can đảm đều đã bị đánh vỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.