GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 14

Ân cũng bật cười học theo anh ta: “Nguyễn Ân, Nguyễn Linh Ngọc

[3]

, ân

huệ”.

[2. Tên chính thức là Bloomberg Businessweek, một tờ tạp chí ra

hàng tuần của Mỹ được thành lập năm 1929.]

[3. Nguyễn Linh Ngọc (1910-1935): Diễn viên nổi tiếng của Trung

Quốc trong giai đoạn 1920-1930.]

Cố Tây Lương ngẩn người, tay khựng lại, chăm chú nhìn khuôn mặt

cô. Nguyễn Ân cho rằng đối phương đang nghĩ mình quá đường đột, liền im
miệng. Bầu không khí bỗng trở nên lạ lùng. Một lúc sau Nguyễn Ân chợt
nhớ tới Hòa Tuyết, mới lại mở miệng hỏi.

“Tôi…”

“Vết thương ngoài không nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói não cô bị

chấn động nhẹ, tốt nhất ở lại viện theo dõi một ngày!”

“Cô ấy…”

“Bạn của cô về nhà an toàn rồi.”

“Anh…”

“Chúng ta hẹn hò được không?”

Nguyễn Ân vốn đơn thuần và không biết che giấu cảm xúc, ở trước

mặt người khác cô gần như trở thành trong suốt, mỗi cử chỉ hành động đều
dễ dàng để lộ tâm trạng, đặc biệt là với một người tinh tế và sáng suốt như
Cố Tây Lương.

Câu cuối cùng của Nguyễn Ân là “cảm ơn” nhưng còn chưa kịp nói

đã bị câu nói kia của Cố Tây Lương làm cho tắc nghẹn lại trong cổ họng.

Chúng ta hẹn hò được không?

Đương nhiên là được!

“Nhất kiến chung tình chính là đây!” Nguyễn Ân viết vào nhật ký của

mình câu ấy, còn vẽ thêm một khuôn mặt cười đáng yêu.

Ở hôn lễ, phần lớn khách mời đều là bạn bè và đối tác làm ăn của Cố

Tây Lương. Nguyễn Ân không có bà con ruột thịt, chỉ mời Hòa Tuyết làm
phù dâu cho mình. Hòa Tuyết hoàn toàn không ngờ vừa tốt nghiệp đại học
mà cô bạn thân đã vội vã chui vào nấm mồ hôn nhân, nhất là khi Nguyễn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.