GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 18

phần cũ kĩ nhưng bên trong lại được lắp đặt những trang thiết bị hiện đại.
Cố Tây Lương không thích trong nhà có mùi xa lạ, nên cả ngôi nhà lớn như
vậy cũng không có lấy một người giúp việc nào. Lục Thành xuống xe trước,
Nguyễn Ân dìu Cố Tây Lương loạng choạng mãi mới vào được trong nhà,
vai còn ướt sũng nước mưa. Cô đỏ mặt cởi áo khoác ngoài cho Cố Tây
Lương, treo lên móc áo, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi. Cố Tây
Lương chợt cử động, Nguyễn Ân lập tức rụt tay lại không dám tiếp tục nữa.
Do dự một lúc lâu, cô nghĩ nếu cứ để anh mặc đồ ẩm ướt đi ngủ thế này sẽ
bị cảm mất, thế nhưng cô lại quên mất chính mình cũng đang ướt sũng.

Hai người đã là vợ chồng, còn sợ điều gì nữa? Cho dù có phát sinh

chuyện gì thì cũng rất bình thường, không phải ư? Đằng nào thì mình đã
quyết định rồi, anh ấy chính là người duy nhất mình muốn…

Nguyễn Ân lại đưa tay ra thăm dò, cởi cúc áo sơ mi của Cố Tây

Lương. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc… tới chiếc cuối cùng, tay cô run lên,
giây tiếp theo đã bị người ta xoay mình lại đặt dưới thân, những nụ hôn tới
tấp rơi xuống…

Cơn đau thấu xương qua đi, móng tay trắng ngần của Nguyễn Ân đâm

vào vai Cố Tây Lương. Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt, khoảnh khắc
đó, cô cảm thấy mình vừa có được toàn bộ thế giới. Cô tựa như một đóa hoa
xinh đẹp trăm năm chờ đợi, cuối cùng đã đến ngày nở rộ.

Cố Tây Lương vẫn trong trạng thái chuếnh choáng, nửa tỉnh nửa mê,

anh nhìn bóng hình người con gái bị mình bao phủ, giơ tay lên chạm tới
hàng lông mi của cô, giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước chảy. Nguyễn
Ân có thể nghe thấy rõ…

Anh vừa mới gọi: Diệc Thư…

Hôm sau, còn chưa tới bảy giờ Nguyễn Ân đã dậy, đây là

thói quen hình thành từ khi cô học đại học. Sáng sớm ngày xuân, ánh mặt
trời không quá mạnh, Nguyễn Ân nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ, tia nắng đầu
tiên chiếu vào khuôn mặt kiên nghị của Cố Tây Lương. Nguyễn Ân ngồi
yên lặng bên giường nhìn anh. Anh ngủ rất say, có điều dường như cảm
nhận được có người tới gần mình, anh khẽ lui người lại, để cách ra một
khoảng trống. Hệt như đêm qua, hai người quay lưng vào nhau mà ngủ.
Nguyễn Ân đóng cửa phòng ngủ lại, đi xuống tầng dưới chuẩn bị bữa sáng.
Một lúc sau Cố Tây Lương cũng theo xuống, vừa nhìn thấy cô, anh liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.