GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 191


Chương 14

Trong giấc mộng của Cố Tây Lương, dường như tất cả chỉ toàn là

màu đỏ, vô cùng giống máu.

Lần thứ hai tỉnh dậy từ cơn ác mộng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi

lạnh. Nhưng ánh mắt sợ hãi của anh rất nhanh khôi phục lại vẻ bình lặng.

Không ngủ được, Cố Tây Lương mở di động ra, dù tiếng chuông cực

nhỏ vẫn đánh thức người bên cạnh. Cô gái đầu dựa trên ngực anh, cánh tay
ôm lấy thắt lưng anh, cảm nhận được cơ thể anh đổ mồ hôi, cô hỏi: “Gặp ác
mộng à?”.

“Ừm.”

“Có thể kể em nghe không?”

Cố Tây Lương mấp máy bờ môi mỏng, một tay khẽ vuốt mái tóc xoăn

của cô.

“Mơ thấy em gặp chuyện không may.”

Đáp án ấy khiến cho cô gái vô cùng hài lòng, cô siết chặt vòng tay,

thủ thỉ: “Đừng lo, em đã khỏe hơn nhiều rồi”.

Căn phòng khôi phục sự yên ắng. Cô gái dường như nhớ đến cái gì,

nhỏ giọng bổ sung: “Em sẽ không đột ngột rời bỏ anh mà không nói một
tiế

ng!”

Ác mộng, Hà Diệc Thư cũng liên tục gặp phải.

Nửa năm trước, vừa tỉnh lại sau tai nạn ô tô, Cố Tây Lương liền nghe

thấy tiếng khóc của Hà Diệc Thư. Tâm trạng cô có vẻ rất kích động, nức nở
nói với Chu Tử Ninh và Cố Tây Lương đang đứng trong phòng bệnh lúc ấy:
“Xin lỗi... Nếu không phải tại tôi thì cô ấy đã không chế

t!”

Nghe vậy, Cố Tây Lương chống tay gắng gượng ngồi dậy khiến mọi

người giật mình hoảng sợ. Y tá vội vàng chạy lại đo huyết áp, đổi bình
truyền dịch, kiểm tra con ngươi. Còn đương sự chỉ trừng mắt nhìn đám
người vừa xông tới, giọng nói chua xót vang lên: “Ai chế

t?”

Trông bộ dạng Cố Tây Lương lúc ấy, Cố Nhậm nắm chặt tay, bao

nhiêu chỉ trích cũng không nói lên lời. Chu Tử Ninh chống gậy đứng một
bên chỉ biết thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.