GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 193

Ánh mắt của Cố Tây Lương vô tình phóng tới khung ảnh khổ lớn treo

trên tường. Trong ảnh là chính anh với nụ cười rạng rỡ, cô gái bên cạnh sắc
mặt ửng hồng, mái tóc tung bay trong gió biển.

“Em để tóc thẳng vẫn đẹp hơn.”

Nghe thấy câu trần thuật đột ngột của anh, Hà Diệc Thư bần thần cả

người, tay đeo cà vạt khựng lại một chút, lát sau mới tiếp tục động tác dang
dở.

Cô ngẩng mặt, nhướng mày cười: “Thật không? Vậy em đi duỗi tóc

lại là được”.

Cố Tây Lương không gật đầu, cũng không ngăn cản, chỉ lẳng lặng

xách cặp và chìa khóa xe đi xuống tầng một. Trên bàn ăn có bánh mỳ và
sữa, anh nhíu mày, quay lưng hỏi Hà Diệc Thư vừa mới xuống đến nơi,
giọng có phần trách móc: “Thế này là sao?”.

Nhìn sang bàn ăn, Hà Diệc Thư lập tức hiểu ra anh ám chỉ cái gì, cô

cụp mi giải thích: “Nửa năm nay sáng nào anh cũng ăn trứng gà, em sợ anh
ngấy”.

Cố Tây Lương không nói thêm gì nữa, anh cởi áo vest, xắn tay áo sơ

mi rồi đi vào bếp.

Quả nhiên, vẫn là trứng gà và hành lá.

Nếu không phải sắc mặt Cố Tây Lương hết sức bình thường thì Hà

Diệc Thư đã cho rằng tất cả hành động mang tính cưỡng ép này là sự trừng
phạt của anh dành cho cô.

Bởi vì, cô hiểu rõ con người anh.

Thích ngoan ngoãn, ghét cãi lý; thích thịt bò, ghét trứng gà; tính tình

có vẻ gia trưởng.

Tuy rằng những điều này hiện giờ chỉ là “đã từng”.

Chừng mười phút sau, hai người ngồi đối diện nhau, cùng ăn sáng.

Không ai lên tiếng. Hà Diệc Thư vốn ít nói nên không cảm thấy điều gì
khác lạ. Mãi đến khi một đôi đũa chìa trước mặt cô, chưa kịp phản ứng thì
trong đĩa đã xuất hiện thêm một quả trứng gà.

Hà Diệc Thư ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lấp lánh nụ cười của Cố Tây

Lương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.