GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 192

Hà Diệc Thư cắn chặt môi, chật vật phun ra hai chữ: “Nguyễn Ân”.

Mọi người đều đã sẵn sàng đón nhận một cơn bão tố điên cuồng ập

đến, thế nhưng, Cố Tây Lương lại bình thản, nhìn người bên cạnh, hỏi:
“Nguyễ

n Ân là ai?”

“Không phải là ai cả, chỉ là một người lạ thôi.”

Bác sĩ nói, đây là chứng mất trí nhớ cục bộ, khoảng năm phần trăm trí

nhớ bị mất đi, thường thì không có ảnh hưởng tới sức khỏe người bệnh,
nhưng để nói có thể hồi phục được hay không thì rất khó, có lẽ cả đời cũng
không thể.

Hà Diệc Thư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn nghĩ, ông

trời công bằng với cô, cuối cùng đã mang thứ mà cô từng đánh mất trở lại
bên cô.

Từ lúc xuất viện về nhà, Cố Tây Lương dường như thay đổi hoàn

toàn.

Nói cho cùng thì, hình như anh không thay đổi gì cả. Tính tình vẫn

lạnh nhạt, lời nói vẫn sắc bén không ai địch nổi. Thứ duy nhất thay đổi đó
lại là thói quen sinh hoạt. Đương nhiên, anh cũng không nhớ trước đây
mình như thế nào, chỉ có Hà Diệc Thư cảm nhận rõ ràng nhất.

Chẳng hạn như, buổi sáng không thích để bụng rỗng đi làm nữa.

Chẳng hạn như, anh đặc biệt nhạy cảm với hai danh từ “chim cánh

cụt” và “gấu bắc cực”.

Chẳng hạn như, anh thích nghe truyện cười.

Còn có rất nhiều chẳng hạn như...

Hôm nay cũng như mọi ngày, Cố Tây Lương dậy khá sớm chuẩn bị

đến công ty, Hà Diệc Thư đã quen dậy trước anh, từ phòng khách lên tầng
hai, thấy Cố Tây Lương đang rửa mặt, cô liền tự giác mở tủ quần áo chọn
một bộ vest.

Cố Tây Lương đi ra, động tác nhanh nhẹn thay áo sơ mi, rồi mặc vest,

sau đó Hà Diệc Thư sẽ tới trước mặt giúp anh thắt cà vạt.

Cô thích làm giúp anh những việc nhỏ như thế, giống như một đôi vợ

chồng hạnh phúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.