GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 59

Nguyễn Ân liền mở ví của Cố Tây Lương ra tìm thẻ hội viên.

Lúc này Mạc Bắc ở trong phòng bao càng lúc càng bất an, đùa như

vậy liệu có quá đáng lắm không? Làm hại một cô gái tâm hồn trong sáng
như Nguyễn Ân, anh ta có cảm giác mình vừa phạm tội, giống như bọn đao
phủ giết người. Vẻ mặt bình thản lúc đầu dần chuyển thành thấp thỏm, lo
âu. Hòa Tuyết nhận ra Mạc Bắc đang bồn chồn bất an, đi tới chỗ anh ta
khua khua năm đầu ngón tay trước mặt: “Anh phóng hỏa giết người, lòng
không yên!”

Phóng hỏa giết người? Hình như cũng không khác biệt là mấy! Mạc

Bắc ngồi không yên, chẳng kịp để ý tới câu hỏi của Hòa Tuyết, anh ta chạy
vội ra ngoài định ngăn chuyện sắp xảy ra nhưng không ngờ đụng ngay Cố
Tây Lương ngoài cửa.

“Bị ma đuổi à?”

Mạc Bắc cuống quýt, đẩy Cố Tây Lương ra: “Tránh ra!” nhưng lại bị

Cố Tây Lương kéo lại.

“Có rắc rối gì thế?”

Đúng, đúng là rắc rối, còn không đi ngay thì rắc rối nữa! Mạc Bắc

cuống quá nói toạc móng heo.

“Cô vợ nhà cậu vừa cầm ví cậu đi thanh toán.”

Cố Tây Lương sửng sốt một lúc, trông vẻ mặt chột dạ của Mạc Bắc,

anh mới nheo mắt tặng cho anh ta một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó vội vàng
xông ra ngoài.

Mạc Bắc choáng váng, giá như bị ăn hai cú đấm của Cố Tây Lương

còn tốt, đằng này chỉ có cái nhìn kia.

Oh! Trời xanh có mắt.

Nguyễn Ân nhìn thật lâu, đến mức nhân viên thu ngân kinh ngạc

ngẩng đầu lên, nhưng không dám nói gì.

Trong bức ảnh, người đang mỉm cười nhìn ống kính, là mình ư?

Là mình? Không phải mình? Là mình? Không phải mình.

Không phải.

Mình chưa từng mặc trang phục kiểu Bohemian, càng chưa từng làm

tóc xoăn, khuôn mặt cũng không trắng bóc và thon gầy như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.