GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 88

Đối diện với lời lên án khản giọng này, Cố Nhậm biết trả lời thế nào?

Vì sao? Tôi nói, vì em, em có tin không? Tôi nói, tôi đã thích em đến phát
điên, em có tin không?

Ngay cả tôi cũng không dám tin.

Cánh săn ảnh đúng là rình rập mọi lúc mọi nơi.

Hai ngày sau, Hà Diệc Thư nói muốn ăn quýt, Cố Tây Lương đi mua,

vô tình qua một sạp báo, liếc thấy một dòng chữ bắt mắt.

Anh em Cố Thị luân phiên trình diễn tiết mục khuynh thành tuyệt

luyến.

[1]

Thiếu nữ thanh xuân rồi sẽ thuộc về tay ai?

[1

.

Khuynh thành tuyệt luyến: tên một bộ phim của Trung Quốc.

]

Rất nhiều ảnh chụp, Cố Nhậm ôm Nguyễn Ân, Nguyễn Ân giãy giụa,

Nguyễn Ân gục đầu vào ngực Cố Nhậm mà khóc.

Cố Tây Lương mang theo tâm trạng nặng nề quay lại phòng bệnh.

Đúng lúc này Cố Nhậm cũng tới, Hà Diệc Thư nhỏ giọng chào: “Anh Cố
Nhậm”.

Cố Nhậm gật đầu, phát hiện Cố Tây Lương có vẻ là lạ. Hà Diệc Thư

cũng đã nhận ra, hai anh em họ từ ngày cô nhập viện đã xóa tan hiềm khích
trước kia, vì sao hôm nay lại lạnh lùng như thế?

Cố Tây Lương không muốn quấy rầy Hà Diệc Thư, chỉ nói: “Em nghỉ

ngơi đi, anh ra ngoài một chút”.

Cố Nhậm biết ý cũng theo ra.

Ném tờ báo vào người đối phương, Cố Tây Lương lạnh lùng nhả ra

hai chữ: “Giải thích”.

Cố Nhậm nhặt tờ báo lên xem, còn nói: “Ái chà, góc chụp đẹp đấy”.

Cố Tây Lương nắm chặt tay, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại.

“Anh đừng có ép em.”

Cố Nhậm rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc, nheo mắt nhìn Cố Tây

Lương. Có vẻ như, nó cũng không phải là thờ ơ với cô ấy.

“Còn cần phải giải thích gì nữa? Nguyễn Nguyễn thấy chú và Diệc

Thư ở bên nhau nên đau lòng, anh an ủi cô ấy, chuyện rất bình thường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.