GIÁ LẠI CÓ MỘT NGƯỜI NHƯ EM - Trang 90


Chương 8

Cố Tây Lương lại một đêm không về.

Nguyễn Ân nằm trên giường, hai mắt hết nhắm rồi lại mở. Thật sự

ngủ không được, cuối cùng cô đành trở dậy mở phim xem. Hôm sau là cuối
tuần, Nguyễn Ân ngủ một mạch tới hai giờ, cô rửa mặt chải đầu qua loa,
không thấy đói nên chỉ uống nước để bổ sung năng lượng, sau đó cầm cuốn
sách ngồi trên ghế đọc giết thời gian.

Chừng ba giờ, cửa nhà bị mở ra.

Nguyễn Ân quay đầu lại, Cố Tây Lương xuất hiện trong tầm mắt cô.

Rõ ràng chỉ mới hai ngày không gặp, nhưng lúc này thấy anh sao mà

xa cách đến thế. Nguyễn Ân gắng gượng mỉm cười với anh.

“Có ăn cơm không?”

Cố Tây Lương không muốn thấy vẻ mặt đau khổ này của cô, anh thà

rằng thấy cô náo loạn, làm ầm lên, như vậy còn tốt hơn là để anh phải tự
trách móc bản thân.

Anh không trả lời câu hỏi của Nguyễn Ân, nói thẳng: “Mai Diệc Thư

xuất viện, cô ấy ở một mình, anh… không yên tâm, nên tạm thời để cô ấy
về nhà mình, được không?”.

Nực cười, cô dám có ý kiến gì sao?

Đây đâu phải anh đang hỏi ý cô, rõ ràng chỉ là lời thông báo. Cố Tây

Lương, anh đặt em ở đâu?

Nguyễn Ân mất một lúc lâu mới tiêu hóa được ý tứ của anh, trong

mắt toát lên một vẻ do dự, cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu.

“Em không có ý kiến.”

Nghe vậy, Cố Tây Lương mới bớt căng thẳng. Cô nói không có ý

kiến, vậy thì hẳn là không sao đâu!

Thực ra anh biết rõ là có sao. Có cô gái nào rộng lượng đến mức cho

phép người mà chồng mình từng yêu sâu đậm về nhà ở chung? Anh chỉ
không muốn nghĩ quá nhiều về sự lựa chọn này nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.