Thấy Nguyễn Ân lại cúi đầu xuống cuốn sách, Cố Tây Lương muốn
tìm chuyện để nói.
“Đọc gì thế?”
Nguyễn Ân không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: “Chuyện cười”.
“Thế à, kể anh nghe với!”
“Có một con Chim Cánh Cụt, nhà nó cách nhà Gấu Bắc Cực rất xa,
phải đi hai mươi năm mới tới. Một hôm, Chim Cánh Cụt ở nhà chán quá,
muốn đi tìm Gấu Bắc Cực chơi. Thế là nó ra khỏi nhà. Đi được nửa đường,
nó phát hiện ra quên chưa đóng van gas, đã mười năm rồi, nhưng van gas
thì vẫn cần phải đóng, Chim Cánh Cụt đành quay về. Đóng van gas xong,
nó lại đi. Mất bốn mươi năm, Chim Cánh Cụt mới tới nhà Gấu Bắc Cực…”
…
“… Sau đó, Chim Cánh Cụt gõ cửa, nói: Gấu Bắc Cực, tôi đến chơi
với cậu…”
…
“Gấu Bắc Cực mở cửa, anh đoán xem nó nói gì?”
…
“Tôi không chơi với cậu!”
Cố Tây Lương nghe xong, bất giác mỉm cười, rồi anh định lên gác đi
nghỉ, đột nhiên, giọng nói của Nguyễn Ân lại vang lên sau lưng.
“Đây là câu chuyện cười tàn nhẫn nhất em từng đọc.”
Bước chân của Cố Tây Lương khựng lại, anh quay đầu, bắt gặp ánh
mắt Nguyễn Ân.
“Anh biết vì sao không? Bởi vì, Gấu Bắc Cực nói: Tôi không chơi với
cậu, không phải là vì nó không muốn chơi, mà là, nó không muốn – chơi
với Chim Cánh Cụt!”
…
“Thiên thời địa lợi, nhân bất hòa. Sai đối tượng, cho dù thời gian và
địa điểm đúng, vẫn không thể vui vẻ được.”
Cố Tây Lương trầm mặc, anh hiểu ý cô. Anh thấy giọt lệ long lanh
trong mắt cô.