GIẢ THUYẾT THỨ 7 - Trang 161

Chẳng điều gì có ý nghĩa cả.”

“Thực tế thì đó là một trò bịp đơn giản. Trong ngõ, chỉ có ba thùng rác,

các vị nhớ chứ. Hai cái dựa vào tường bên trái, và cái kia phía đối diện.
Watkins nói rằng kẻ ông ấy nhìn thấy lúc đầu đang dựa vào thùng rác thứ
nhất bên trái. Sau khi kiểm tra, ông ấy xác định nó trống rỗng. Sau đó, bác sĩ
Marcus thu hút sự chú ý của ông sang thùng đối diện, vốn đựng ngập rác.
Watkins vứt nắp ra, vừa lục lọi bên trong vừa lầm bầm kêu ca. Một thao tác
đơn giản, tiến hành trong không gian không hoàn toàn yên lặng và chỉ kéo dài
vài giây mà bác sĩ Marcus khôn ngoan tận dụng: gã tóm lấy thùng rác thứ
nhất đã được kiểm tra - trống không, như chúng ta đã biết - và đặt nó về phía
sau cái thứ hai, vốn chứa xác Cohen và lúc này thế chỗ cho cái thứ nhất. Như
vậy khi Watkins nhìn vào bên trong thứ ông ấy nghĩ là ‘thùng rác cuối cùng’,
thực tế nó chính là ‘cái đầu tiên’. Một trò bịp rất trẻ con, được hõ trợ nhờ tình
trạng thiếu ánh sáng tại hiện trường.

“Thưa các quý ông, toàn bộ việc này nói cho chúng ta rất nhiều điều về

tính cách của bác sĩ Marcus. Một ké máu lạnh được trời phú kha năng phản
xạ nhanh và tài ứng biến hiếm có. Hãy thử đặt mình vào vị trí của gã, kẻ có lẽ
đã nhận ra viên sĩ quan cảnh sát chưa đầy một giây trước khi viên cảnh sát
phát hiện ra gã, và bị mắc kẹt trong ngõ hẹp với một xác chết. Chính trong
khoảnh khắc đó, gã đã thực hiện xong một chiến tích lừa gạt phi thuờng. Bất
chấp tình thế nguy cấp cua mình, gã vẫn tìm ra cách đánh lừa ngoan mục
Watkins tội nghiệp. Viên cảnh sát nghi ngờ gã có vấn đề về đầu óc, nên gã giả
vờ làm một bác sĩ tội phạm. Sinh mang đang gặp nguy hiếm, nhưng gã vẫn
có thể khai thác được khía canh hài hước của tình thế để đạt mục tiêu. Hơn
thế nữa, gả xỏ viên cảnh sát trước khi bỏ đi bằng cách nói vời ông ấy chỗ tìm
cái xác. Thật là một màn trình diễn xuất thần! Thật sự đó, anh Kansome, tôi
không biết một ai khắc có khả năng thực hiện được như thế. Chỉ một tài năng
xuất chúng như anh mới có thể làm được. Nếu chúng ta ở trong nhà hát, tôi sẽ
vỗ tay tán thưởng anh.”

Mắt Donaỉd Ransome sắc lẻm.
“Lượng thứ cho tôi, tiến sĩ Twist ạ, nhưng lần này tôi không thể cảm ơn

ông vì lời khen được rồi. Và tôi rất tiếc phải nói với ông rằng ông…”

“Để tôi nói hết đã, và anh sẽ thấy rằng các dữ liệu khớp với nhau một cách

hoàn hảo. Sau khi ông Gordon cảnh báo David Cohen về sự nguy hiểm mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.