GIẶC BẮC - Trang 497

mạch tới Đại La rồi theo đường lớn lên Sơn Tây rồi vào Tản Viên. Nếu
không cùng đi với Hồ phu nhân y có thể dùng thuật phi hành tới Tản Viên
sớm hơn hoặc tìm gặp Hồ Vũ Hoa nhanh hơn và không mấy khó khăn.

Tuy nhiên y không thể bỏ Hồ phu nhân đi một mình. Rủi có chuyện gì xảy
ra y sẽ ân hận suốt đời. Vả lại cho dù không nói ra thành lời song Hồ Vũ
Hoa đã ngầm bảo y phải lo lắng và che chở cho Hồ phu nhân.
- Mời tôn ông dùng cơm... Chẳng có gì hết ngoài cơm trắng muối dưa...
Hồ phu nhân cười nói. Hai người cắm cúi ăn. Xong bữa cơm kẻ cầm sổ
giang hồ nói:
- Chúng ta gắng đi cho kịp tới Thượng Phúc chiều nay. Phu nhân có tiền
không?
- Có nhưng không nhiều lắm. Tôn ông hỏi tiền để làm gì?
Hồ phu nhân hỏi trong lúc bước ra đường lớn.
- Tôi tính mua hai con ngựa để đi vừa nhanh chóng mà phu nhân khỏi phải
cực khổ...
Hồ phu nhân cười tươi tắn:
- Tôi đâu có phàn nàn về chuyện đi bộ đâu mà tôn ông lo. Vả lại đi ngựa
dễ làm người ta chú ý hơn...
Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:
- Phu nhân nói có lý. Tuy nhiên tôi nghĩ tới lúc chúng ta không cần phải
che dấu hành tung nữa. Khi mình ra mặt sẽ lôi kéo theo nhân viên do thám
và biết bao nhiêu người nữa. Ta không biết Hồ lão trang chủ ở đâu vậy hãy
để người tìm gặp chúng ta...
Rảo bước vượt qua mặt kẻ cầm sổ giang hồ Hồ phu nhân cười thánh thót:
- Tôn ông tính sao cũng được. Tính mạng của tôi giao trọn vào tay tôn ông.
Hể bị trầy da hay chảy máu là tôi bắt thường tôn ông...
Bước song song kẻ cầm sổ giang hồ cười nói với Hồ phu nhân:
- Nếu phu nhân biết thuật phi hành thời chúng ta đi nhanh lắm...
- Tôn ông dạy cho tôi đi. Tôi cũng muốn luyện thuật phi hành...
Nói xong Hồ phu nhân bước nhanh hơn khiến cho kẻ cầm sổ giang hồ cũng
phải bước nhanh mới theo kịp. Không hiểu nghĩ sao y vận dụng nội lực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.