GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 153

— Chẳng còn tồi tệ hơn được nữa, - chị cười không vui. - Chỉ mong

sao biết được chính xác chúng thích cái gì: câu chuyện với Brizac hay là
việc Meserinov ngồi trong kho lưu trữ?

— Ta sẽ chờ, - Trernưsev nhún vai. - Không còn cách gì khác. Chúng

cần phải giải thích, chúng muốn gì chứ.

Anh nhìn đồng hồ.

— Xong, cô bé ạ, tôi cần đi, tôi là người có vợ và là ông bố của gia

đình. Tôi để Kirill lại đây. Ngày mai lúc bảy giờ tôi ghé qua lắp khoá mới
cho cô. Xem đấy, Kirill sẽ không cho ai vào nhà, nhưng cũng chẳng để cô
ra, vậy nên đừng cố thử.

— Có thể, không cần Kirill chăng? - Naxtia phản đối vẻ thận trọng. -

Tôi sẽ khoá cửa. Ổ khoá không hỏng mà.

— Chúng có chìa khoá. Theo tôi, chúng đã phô diễn điều đó một cách

thuyết phục với cô. Cô muốn nửa đêm tỉnh giấc và trông thấy bên cạnh một
người lạ tuyệt diệu hả? Sự nhẹ dạ của cô đôi khi đơn giản làm tôi kinh ngạc
đấy. Chào, đến mai nhé.

Trernưsev âu yếm nắm lấy vòng cổ của Kirill, dẫn lại gần Naxtia và

nói nghiêm khắc: “Bảo vệ nhé” rồi đi ra. Naxtia ở lại với con chó.

Chị mệt và cóng lạnh, muốn ăn, nhưng muốn nhất là được sưởi ấm

dưới vòi nước nóng, chui vào chăn và biến thành một đứa trẻ như đang
sống cùng cha mẹ, không phải sợ gì cả...

...Cuộn tròn, Naxtia nằm trên đi văng, thậm chí không cởi quần áo.

Thoạt đầu chị muốn tắm nhưng khi kéo áo len ra khỏi người, đã cảm thấy
một nỗi sợ hãi khủng khiếp nên vội mặc lại ngay. Chị có cảm giác rằng, chỉ
cần đi vào buồng tắm và ngừng nghe tiếng kêu của thang máy thì lập tức
“hắn” sẽ bước vào phòng. Thậm chí sự hiện diện của con chó được huấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.