GIẤC MƠ BỊ ĐÁNH CẮP - Trang 152

Ngửi kĩ chân Naxtia, sau đó quay lại gian ngoài, quay quay ở đấy, bước ra
ô cầu thang và tự tin đi tới thang máy.

— Sạch sẽ, - Trernưsev bình phẩm. - Không có người lạ, nhưng đã

từng có họ, trong căn hộ có mùi của ai đó, ngoài mùi của chính cô. Cô sẽ
vào hay chúng ta gọi công an?

— Gọi công an làm gì?

— Thế nhỡ đâu chúng ngoáy sạch đồ của cô rồi? Cô vào - sẽ giẫm nát

dấu vết. - Anh tỉnh táo không đấy, anh Trernưsev? Sao, tôi ngủ ngoài cầu
thang à? Công an sẽ đến, ơn Chúa, cũng sau hai giờ, họ sẽ chờ giám định
đến sáng. Mà sao tôi lại kể với anh cơ chứ, cứ như anh không biết ấy. Ta
vào thôi.

Họ vào phòng. Naxtia nhìn qua căn hộ. Thực sự thì chả có gì để ăn

cắp trong nhà chị, may ra có mấy thứ đồ hoàn toàn mới mà mẹ vừa tặng.
Những gì còn lại không phải là thứ hấp dẫn sự chú ý của kẻ trộm.

— Thế nào? - Trernưsev hỏi khi chị đã xem xét xong. - Ổn cả chứ?

Naxtia kéo ngăn bàn nơi có cái hộp nhỏ với không nhiều đồ trang sức bằng
vàng - sợi dây chuyền, vài chiếc hoa tai, chiếc vòng tay tinh xảo quý giá mà
Alexei đã tặng chị sau khi anh nhận được giải thưởng quốc tế danh giá vì
những nghiên cứu của mình. - Ổn cả, - chị thở phào nhẹ nhõm.

— Vậy hãy nói với tôi, cô đã dính vào sự thối tha nào rồi. Nếu người

ta không ăn trộm của cô, nghĩa là muốn làm cô sợ. Có những suy tính gì
không?

— Ngoài vụ Victoria, tôi không chuyên trách gì nữa.

— Hiểu rồi. - Trernưsev kéo dài giọng. - Việc của chúng ta tồi tệ đây,

Naxtia ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.