GIẤC MƠ TRUNG QUỐC - Trang 121

thấy thì dễ chịu, song tiến hành sự hạn chế như vậy đối với việc
Trung Quốc trỗi dậy và phục hưng rõ ràng là sự tự mình ngăn chặn
mình. Mục tiêu lớn của Trung Quốc trong thế kỷ XXI quyết không
thể chỉ hạn chế ở làm “cường quốc”.

Thế giới toàn cầu hóa ngày một trở thành con thuyền lớn để

loài người cùng hội cùng thuyền, chuyện ai làm kẻ cầm lái con
thuyền lớn ấy thì có quan hệ tới tiền đồ và số phận của toàn
cầu. Nhưng việc để nước Mỹ tiếp tục làm người cầm lái rõ ràng
ngày một lực bất tòng tâm, mọi người ngày càng không yên tâm với
nước Mỹ. Tháng 11 năm 2009 Obama thăm Trung Quốc, một lần
nữa dấy lên trong giới truyền thông thế giới một đợt bàn thảo
nhiệt tình về “vai trò người lãnh đạo” thế giới của Trung Quốc.
“Nhật báo phố Wall” viết: “Cộng đồng quốc tế lo lắng đang
mong muốn Trung Quốc đảm đương vai trò lãnh đạo”.

Việc dụ dỗ Trung Quốc quá sớm gánh lấy vai trò nhà lãnh đạo

thế giới có thể là cái bẫy của Mỹ. Thế nhưng cũng đúng là chẳng thể
cứ để người Mỹ cầm lái mãi con thuyền lớn này của thế giới, bởi lẽ
anh chàng Mỹ lão làng trên con thuyền này đã gây ra khủng hoảng
khắp nơi trên thế giới, làm cho con thuyền lớn ấy bị hư hỏng
nhiều chỗ. Muốn tự cứu mình và cứu thế giới thì Trung Quốc
phải chuẩn bị làm người cầm lái. Dĩ nhiên do tình hình con thuyền
lớn thế giới ấy phức tạp, xuất hiện nhiều vấn đề có tính toàn
cầu, thế giới đa cực hóa đang hình thành, e rằng không quốc gia
nào có thể một mình cầm lái cho cả thế giới. Nhưng điều đó cũng
chẳng thể trở thành lý do để Trung Quốc không thể làm quốc gia
lãnh tụ.

Quốc gia lãnh tụ không có nghĩa là “quốc gia bá quyền”. Anh

và Mỹ từng là quốc gia lãnh tụ của thế giới, họ cũng đều là quốc
gia bá quyền của thế giới. Song điều đó không thể quyết định
quốc gia lãnh tụ trong thời đại hậu Mỹ tất nhiên phải là quốc gia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.