“Thái phó không phải là muốn cùng quần thần nghị sự sao? Tại sao lại
đích thân tới đây?”
Bởi vì cưỡi ngựa đi nhanh trong gió lạnh, trên mặt Thái phó hơi đọng
lại chút sương lạnh, vừa thở ra một luồng nhiệt khí thì như kết băng trên
lông mi, nghe công chúa hỏi, hắn chỉ trả lời thật ngắn gọn: “Đi ra ngoài dạo
một chút.” Nói xong, liền lập tức xuống ngựa, cởi chiếc áo khoác nhung đen
ra rồi lên xe, miễn cho người bên trong bị nhiễm hàn khí.
Niếp Thanh Lân nhìn gương mặt vì đi trong gió lạnh mà ửng đỏ, đương
nhiên là hiểu được tâm ý của hắn, bởi vì mấy lần ngoài ý muốn, Thái phó
đặc biệt cố chấp việc xuất hành của nàng, phàm là phải đi xa một chút có thể
miễn liền miễn, lần này nếu không phải tiểu Long Châu kiên trì muốn đích
thân đi tiễn Trầm Hồng Nhi rời bến, Thái phó đánh chết cũng không tình
nguyện cho nàng đi, cố tình đúng lúc đó có mấy đại tướng biên cương tới
báo cáo, chuyện liên quan tới biên cương trong lúc nhất thời không thể chậm
trễ mới bất đắc dĩ để Niếp Thanh Lân đi trước.
Sau khi xử lý xong việc, liền ra roi thúc ngựa chạy tới. Chờ vào trong
xe ngựa, Thái phó tự nhiên móc trong ngựa ra một bọc giấy đưa cho Niếp
Thanh Lân, đợi nàng nhận lấy mới phát hiện ra bọc giấy nóng hổi. Cẩn thận
mở ra đúng là khoai nướng.
Thì ra lúc đi qua khu phố thấy sạp bán khoai nướng ngon, đột nhiên
nghĩ tới trước kia tiểu Long Châu đã từng tự mình nướng khoai cho mình
ăn, liền thuận tay mua hai củ nhét vào trong ngực, thứ nhất coi như là lò
sưởi, thứ hai cũng có thể cho tiểu Long Châu nếm chút món ăn vặt của dân
gian.
Quả nhiên là hai củ khoai nướng này được công chúa ưu ái, chỉ thấy hai
mắt nàng mở to phát sáng, nhẹ nhàng lột vỏ ngoài ra cắn một miếng, vừa ăn
vừa thổi bắt đầu thưởng thức.
Thái phó nhìn hình dáng nàng ăn, chỉ thấy trên khuôn mặt cũng dính
một mẩu khoai nhỏ, hắn liền cười cười rồi nhẹ nhàng liếm một đường trên
khuôn mặt non mềm kia, tùy tiện cởi giày ra cho nàng, rồi đem đôi chân nhỏ