là cả ba gia đình cùng sở hữu, trừ bỏ Bình Vĩnh hầu, còn có An Bang Hầu
cùng Khánh Kỵ Hầu. Thái phó muốn chuyển về phủ phò mã, thì lập tức có
một vài triều thần xu nịnh, trái phải khuyên An Bang Hầu cùng Khánh Kỵ
hầu rời ra khỏi ngõ nhỏ, tìm một trạch viện khác. Niếp Thanh Lân vừa thấy
đúng là An Bang Hầu đang chuyển nhà.
Lúc này phu nhân An Bang Hầu cũng đứng ở trong viện nhìn tôi tớ
đem bể cá thanh hoa mình yêu quý nhất đi ra, mang dáng vẻ đau lòng nhìn
đến những chú cá yêu đang lung lay thoáng động.
Quay đầu nhìn, trùng hợp thấy Vĩnh An công chúa đang đi ra từ nhà
của Phò mã, lập tức bất chấp cá yêu trong tay, dẫn theo thị nữ đi tới thỉnh an
công chúa.
Cúng khó trách người ta nói An Bang Hầu gia có một vị hiền thê nội
trợ, nàng nhìn thấy đúng là công chúa, nhưng thật ra cũng lập tức tùy cơ ứng
biến, lên tiếng gọi: “Đang nghĩ tới không biết công chúa đâu, vừa vặn liền
gặp được. Vốn dĩ trong phủ của thiếp có nuôi mấy con long ngư, bộ dáng
hiếm có, nuôi trong trạch viện để trừ tà trấn trạch, nhưng nay phủ của thiếp
phải chuyển đi, chỉ sợ trên đường đi gập ghềnh chúng nó sẽ không chịu
đựng nổi, chi bằng mượn hoa hiến phật, đem tặng cho công chúa mấy con
kim quý này, vừa vặn chúc mừng cho chuyện tốt sắp tới của công chúa, cũng
coi như là một phần tâm ý của Hầu phù.”
Niếp Thanh lân nhìn mấy chú cá đang bơi lội trong chậu mỉm cười,
thầm nói, An Bang Hầu phu nhân cũng thật hào phóng, loại cá Kim lân du
ngư này chính là thiên kim khó cầu, rất ít người bắt được, lại bởi vì khó có
thể nhân giống nên rất nhiều người đầu cơ trục lợi, nhưng bởi vì sống lâu,
dáng vẻ lại sang trọng quý phái nên đa phần đều được nuôi trong hoàng
cung.
Nhưng nếu Hầu phu nhân cũng đã mở miệng, nếu mình từ chối ngược
lại không hay, vì thế lập tức cười nhẹ nói: “Vậy Bản cung cảm ơn Hầu phu
nhân, chỉ là Bản cung không có kinh nghiệm nuôi cá, nên không biết có cô
phụ tâm ý này của Hầu phu nhân hay không.”