xí của Hung Nô, trên cờ có biểu tượng đầu sư tử, đó chính là cờ của bộ lạc
Hưu Đồ Hoành….
Niếp Thanh Lân tinh mắt liếc một cái liền nhận ra người đang xuống từ
xe ngựa kia là Cố phu nhân, trong lòng nàng ấy đang ôm một đứa trẻ mới
sinh…
Chỉ cái nhìn này, liền làm cho sắc mặt của Niếp Thanh Lân trắng bệch,
nhẹ nhàng buông tay liền ngã ngồi trên đệm. Chờ nàng yêu cầu xe ngựa
dừng xe thì xe đã đi thật xa rồi, Niếp Thanh Lân cố tình muốn kêu xe ngựa
quay lại, nhưng trong lòng liền dâng lên một cơn khiếp sợ, cuối cùng cũng
không lên tiếng, chỉ để xe ngựa chạy trở về hoàng cung.
Trở lại Phượng Sồ cung, quần áo cũng không muốn thay, nàng liền ngồi
trên ghế. Nàng muốn tự thuyết phục bản thân đừng nghĩ nhiều, nhưng mà lại
phát hiện nghĩ thế nào cũng không thông… Cố phu nhân vì sao lại ngồi xe
ngựa của Hưu Đồ Hoành? Lúc nãy Hầu phu nhân nói tới chuyện của công
chúa Hung Nô là chuyện gì? Tựa hồ như cứ theo dòng suy nghĩ đó, tất cả
đều chỉ thẳng vào một kết quả đáng sợ.
Niếp Thanh Lân cũng không ngồi yên nữa, nàng cho gọi một tiểu thái
giám vào đi nhìn xem hiện tại Thái phó có ở trong ngự thư phòng không. Đã
nhiều ngày nay bởi vì Hung Nô sinh biến, Thái phó luôn đi sớm về trễ, có
khi trở về lúc đó nàng cũng đã ngủ say.
Một lát sau, tiểu thái giám trở lại báo Thái phó đang ở ngự thư phòng,
ngài ấy nhắn hôm nay công việc bận rộn nên không thể tới gặp công chúa
được, nhưng hắn lại phân phó thị vệ đưa tới cho công chúa một đống lớn son
phấn vừa mới được tiến cống, để cho người điều phối xem xét, nếu cảm thấy
tốt, thì ngày thành hôn sẽ để công chúa sử dụng nó trang điểm.
Hoa Cao sơn hồng vi 50 năm mới mở được một đóa, màu đỏ ửng đoan
chính, dùng nó để điều chế son sẽ không bị phai màu, cho dù có lây dính mồ
hôi cũng sẽ không dễ dàng bị trôi. Nếu là bình thường, chắc chắn Niếp
Thanh Lân sẽ hứng thú mà chạy đi điều phối, nghiên cứu, nhưng mà hôm
nay, nàng càng chắc chắn hắn đang có chuyện gạt nàng!