GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 1104

Khi đến chùa để cầu phúc thì cũng tuân thủ tập tục của địa phương

Lâm An, trước khi muốn vào chủ điện dâng hương, sau đó là tắm rửa rồi đi
phẩm trà.

Chỗ dùng để tắm đó là một con suối nhỏ được xây bên cạnh chùa, dưới

bóng cây bồ đề hơi nóng bốc lên hôi hổi, hơn nữa không chứa mùi ngai ngái
của lưu huỳnh mà là một mùi hương thơm ngát rất đặc biệt lan tỏa trong
không khí.

Đan ma ma đỡ công chúa ra hậu viện của chùa, một tiếng sáo du dương

từ trong rừng trúc phía trước truyền đến, đây chính là khúc nhạc của một
nhạc sĩ tiền triều.

Trong một mảnh rừng trúc rậm rạp âm u, tiếng sao triền miên đầy u

buồn theo ngọn gió đang mơn man từng lá trúc, rồi lưu luyến mãi trong
không trung như không muốn rời đi. Khi ngước mắt nhìn lên lần nữa, một
thiếu niên áo trắng đừng sừng sững ngoài bìa rừng, những ngón tay dài đang
nắm lấy chiếc sáo ngọc, cũng là không biết là hương thơm từ rừng trúc, hay
tiếng tiêu đung đưa trong gió, hoặc là do chàng thiếu niên tuấn tú kia làm
người ta không thể không dừng lại bước chân, mặc cho suy nghĩ mông lung,
theo tiếng nhạc du dương với làn gió…

Niếp Thanh Lân khẽ cau mày, đứng lắng nghe tiếng sáo của chàng

thiếu niên đã từng có duyên gặp mặt một lần ở Phiên Mặc Lâu một lúc, rồi
xoay người muốn rời đi.

“Thỉnh tiểu thư dừng bước.” Tùy Khinh Trần thấy giai nhân muốn rời

đi, liền vội vàng buông sao ngọc, bước gấp mấy bước nghiêng người ngăn
cản.

“Ngày ấy trên Phiên Mặc lâu, không có cơ hội được tâm sự cùng tiểu

thư, hôm nay nếu đã có duyên gặp ở chỗ này, mong tiểu thư lưu lại phương
danh quý tính

(tên họ)

, ngày sau Khinh Trần sẽ nhờ mẫu thân đến quý phủ

thăm hỏi.”

Trong lòng Niếp Thanh Lân hiểu rất rõ ràng, vị Tùy công tử này chắc là

một danh môn công tử tại Giang Nam này, nhưng lần này đột ngột xuất hiện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.