GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 123

Bình Tây rất dài, sẽ khó mà chịu nổi cái nóng như thiêu như đốt kia, bản
Hầu nghĩ phần lễ mọn này An Tây Vương hẳn là sẽ vui lòng nhận lấy chứ?”

An Vinh Vương gia vừa nghe xong, mắt trợn tròn cả lên. Ngọc sàng y

đã thấy qua, toàn thân xanh biếc óng ánh, tùy tiện gỡ một miếng nhỏ ra đã là
ngọc tốt giá trị thiên kim rồi, cộng thêm thợ thủ công mài dũa khéo tay, ngọc
sàng được chế ra quả thực giá trị liên thành! Hóa ra bảo bối đó là của Vệ
Lãnh Hầu nha!

Nghe xong lời Thái phó nói, y liền vội vàng cười đáp: “An Tây Vương

thích nhất là sưu tầm kỳ trân dị bảo, ngày kia đội ngũ đưa tiểu nữ của ta sẽ
xuất phát, Thái phó cứ đưa bảo bối kia vào phủ ta trước đi!”

Vệ Thái phó cười khoát khoát tay: “Ngọc sàng này nếu vận chuyển thì

toàn bộ phụ tùng phải tháo ra, lắp lại rất mất công. Ta sẽ sai người đóng gói,
gọi thêm mười mấy ngọc tượng lành nghề đi cùng đội đưa dâu của ngài.
Bằng không lễ vật đưa đến là một đống ngọc rời rạc thì không tốt lắm đâu.”

An Vinh Vương gia vốn ôm tâm tư muốn nằm ngủ trên ngọc sàng

trước. Ngọc sàng xanh biếc, để một mỹ nhân da trắng nằm lên đó chơi đùa
thưởng thức, chẳng phải đẹp chết người sao! Đáng tiếc Thái phó lại không
cho y cơ hội này. Mặc dù có tiếc nuối, nhưng Thái phó có lòng muốn giao
hảo với An Tây Vương, với y mà nói là một chuyện tốt.

Nghĩ như vậy, y bèn cười to đáp ứng, sau đó ôm thiếu niên xinh đẹp

bên cạnh uống một bát rượu to. Thiếu niên kia thể chất nhỏ nhắn yếu ớt, mị
nhãn như tơ, cơ thể mềm mại dựa vào lòng Vương gia.

An Vinh Vương gia bỗng phát hiện cặp mắt Thái phó cứ luôn nhìn

chằm chằm vào thiếu niên trong lòng y, nhất thời ngộ ra vì sao Thái phó lại
để tiểu quan này lên lầu.

Hóa ra khẩu vị của Vệ Thái phó cũng tốt ra phết! Thảo nào đã lâu rồi

mà chưa lập chính thê!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.