GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 177

Giống như hiện tại, sau khi Thái phó đại nhân lâm triều xong, lại coi

như không có việc gì thong thả đi đến tẩm cung Hoàng đế, không phải để
giám sát Hoàng thượng luyện chữ, cũng không phải đứng sau phê bình chữ
viết không đủ lực, mà chỉ đứng phía sau Hoàng thương, bình thản mềm
mỏng nói chuyện đại sự với Hoàng thượng.

An Xảo Nhi nhìn cũng thấy sốt ruột, nhưng không có biện pháp, chỉ có

thể trơ mắt nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Hoàng thượng bị Thái phó
ôm vào trong ngực.

Cuối cùng, Thái phó vung tay lên, đem các nàng đuổi ra ngoài, cũng

không biết tiểu chủ tử ở bên trong sẽ bị hành hạ như thế nào...

“Thái phó đại nhân, trẫm mệt mỏi, cũng không nên trì hoãn thời gian

của ngài nữa, thỉnh Thái phó đi thong thả.” Bị nam nhân vây chặt, Niếp
Thanh Lân cảm thấy hít thở không thông, nói xong, nàng muốn đứng dậy.
Nhưng đôi tay như sắt vẫn không dịch chuyển.

Vệ Lãnh Hầu nghe vậy khêu mày rậm:”Hoàng thượng đang đuổi vi

thần?”

Niếp Thanh Lân làm thế nào cũng thoát khỏi đôi bàn tay to đang bám

vào người mình, chỉ có thể miễn cưỡng làm cho thân thể tránh xa lồng ngực
nóng rực rắn chắc kia, cắn cắn môi dưới cười khổ nói: “Thái phó đại nhân là
trọng thần phụ chính, đi lại trong cung như chỗ không người, trẫm làm sao
dám đuổi Thái phó chứ?”

Vệ Lãnh Hầu làm sao không nghe ra sự tức giận trong lời nói của Long

Châu tử chứ, cười khẽ dán sát vào vành tai mềm mại của Hoàng đế nói:
“Không biết miệng lưỡi của vi thần khi vào trong quấy phá như đi vào chỗ
không người, Thánh Thượng có vừa lòng không?”

Niếp Thanh Lân bị câu hỏi này làm dỏ ửng cả mặt

Nàng không nghĩ rằng nam tử như tiên nhân này bình thường mặt lạnh

cũng có lúc bá đạo vô lại như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.