GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 289

Dựa vào ý Thái phó, đây xem như là ngày lễ lớn của Đại Ngụy, lễ

trưởng thành của Hoàng đế Đại Ngụy không thể xử lý qua loa. Vì vậy mấy
ngày nay, Lễ bộ bận rộn xử lý sinh thần của Hoàng đế.

“Đã làm bánh chúc thọ? Hình như còn quá sớm?”

Niếp Thanh Lân nhớ rõ sinh thần ba mươi của phụ hoàng mới bắt đầu

làm bánh chúc thọ. Nàng mới mười sáu tuổi, vì sao phải ngồi ra vẻ người
lớn già yếu?

Đan ma ma liền truyền đạt ý của Thái phó: “Thái phó nói, bánh chúc

thọ là thứ tốt giúp khỏe mạnh trường thọ, với lại, sư phó làm bánh chúc thọ
lần này là đầu bếp nổi danh Giang Nam. Bánh là một quả đào mừng thọ lớn,
bên trong là vị của mười bốn loại quả. Thánh thượng mấy ngày nay nhạt
miệng ăn cũng thích.”

Niếp Thanh Lân không nhịn được cười, cảm thấy tính tình Đan ma ma

không biết cách nói uyển chuyển, không nhạy bén, có khi cũng rất đáng yêu.

Nếu như vậy, thì không ngại thay đổi ấy, có lẽ xong lần này, miệng

nàng ăn cũng sẽ thanh đạm đi rất nhiều rồi. Ngự thiện phòng cũng chu đáo,
không những lấy ra cuốn sách để lựa, còn có thêm mấy đĩa bánh ngũ sắc để
cho Hoàng đế nhấm nháp một chút rồi quyết định.

Bánh chúc thọ này đặc biệt chứa hương hoa, nghe nói là nghiền nát

nhụy hoa phấn hoa các loại để làm ra, khi bắt đầu ăn hương hoa bao lấy quả,
thật đúng là làm cho người ta kéo dài tuổi thọ đây!

Niếp Thanh Lân đem mấy cái đĩa sắp xếp ở trên bàn nhỏ đặt trên

giường, thò tay nhón từng chút một đưa lên miệng ăn. Ăn vài miếng liền
muốn ngủ một lát.

Nàng nghiêng người tựa trên giường, vừa định nhắm mắt lại, khóe mắt

lại nhìn thấy cái gì dài nhỏ lắc lư bên cửa sổ.

Nàng dừng lại, chăm chú nhìn sang, thì thấy đầu của một con bạch xà,

nó đang dùng đôi mắt vàng kim, âm lãnh trừng nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.