GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Trang 389

Thái phó xuống kiệu trước, đêm đến độ ẩm trong núi cao, phiến đá trên

đường hiện ra nước đọng. Thái phó quay người bế Niếp Thanh Lân xuống
kiệu đi vào cửa am.

Đến khi bước vào một gian phòng ngủ, Thái phó mới đặt nhẹ tiểu

Hoàng đế xuống chăn thô trên giường.

Bây giờ Niếp Thanh Lân mới phát hiện lời nói của Thái phó không

khách sáo, thoáng đánh giá bài trí đơn sơ bốn phía, trong lòng biết đây là nơi
ở ngày sau của mình, cũng trở nên thản nhiên, cười nói với Thái phó: “Đêm
gió lớn, kính xin Thái phó sớm trở về nghỉ ngơi”.

Thái phó cầm lên một áo bào màu xám của ni cô, đặt xuống giường

nói: “Thánh thượng thay thử để vi thần xem có hợp không?”

Niếp Thanh Lân nghe vậy có hơi sững sờ, do dự nói: “Thái phó có

muốn ra ngoài trước không?”

Thái phó đại nhân nửa nằm trên giường, lười biếng nói: “Nghĩ đến sau

này thân thể tuyệt mỹ của Hoàng thượng lại hầu hạ trước ánh đèn nơi cửa
phật, vi thần không còn phúc để nhìn thấy, cảm thấy đau lòng, thỉnh thánh
thượng khai ân, để cho thần thưởng thức phong cảnh bên trong long bào lần
cuối.”

Đức hạnh vô lại của Thái phó đại nhân đúng là không còn điểm cuối.

Niếp Thanh Lân cho rằng đây là lần cuối cùng, tiễn bước ôn thần, rơi vào
tình cảnh này trong am sâu, mím môi, chậm rãi cởi đai lưng.

Ngọn đèn trong am có hơi tối, nhưng lại không thể che hết được một

thân trắng như tuyết kia. Gần đây thịt Niếp Thanh Lân nhiều ra không ít,
thân thể mảnh khảnh càng hấp dẫn, bên trong yếm đào là cái cổ mềm, là báu
vật eo nhỏ ngực lớn, ngọn đèn vụt qua, da thịt hơi lộ ra thật sự sáng như ánh
trăng.

Niếp Thanh Lân vươn tay lấy áo bào xám, không đề phòng bị Thái phó

túm lấy cổ tay mảnh khảnh, kéo một phát liền ngã xuống giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.