chung của hai vợ chồng cũng không hiểu, lại quan tâm đến tiền đồ của em
gái chồng.
Là một cô nương nhiệt tình đây! Nhưng trong thâm cung có ai quan
tâm cho nàng ấy? Nghĩ vậy, Niếp Thanh Lân thở dài, dặn Đan ma ma buổi
tối để cho ngự thiện phòng mang thêm cho Hoàng hậu nương nương hai
món, lại tự chọn một cái kính mạ bạc hiếm có từ Tây lục ban cho Hoàng
hậu.
Nô tài trong cung đều thuộc dạng gió chiều nào theo chiều ấy, nếu mình
không ngủ lại, hững hờ với Hoàng hậu không có bối cảnh gì này thì tiểu
Trầm hậu thật sự sẽ trở thành một chủ nhân mà bất cứ người nào cũng có thể
đạp lên rồi, phải có biểu hiện ân sủng mới tốt.
Chiến sự trường kỳ không hẹn ngày trở lại, thư của Thái phó cũng được
tín sứ
(người đưa tin)
ra roi thúc ngựa mang về.
Cầm thư, còn chưa mở ra nhưng lại có một hương thơm truyền tới, một
đóa hoa ép và phong thư rơi xuống.
Bông hoa kia tuy đã bị ép khô, nhưng mùi hương vẫn như trước, Niếp
Thanh Lân nhẹ nhàng ngửi hương vị ngọt ấy.
Mở thư, chữ viết rồng bay phượng múa của Thái phó hiện ra:
“Điền vũ tiêu tiêu loạn doanh táo, thủy vụ già nguyệt nhân tịch liêu
Y bố dữ địch nặc. Vũ quá vân tán nhạn trùng thiên, hồng vũ truyền tình
việt thiên sơn.”
Tạm dịch:
Mưa dầm tưới ướt ruộng sâu
Bếp đang cô quạnh, tình đầy rối ren
Nước trong soi bóng trăng gầy
Nghiêng nghiêng một cõi, người đầy đơn côi
Mưa tan, mây tạnh nhờ cánh nhạn
Gửi chút tình thương, nhớ vào thư