Nhìn vẻ mặt ân cần của tiểu Hoàng hậu, Niếp Thanh Lân hiểu tiểu
Trầm hậu cũng là muốn thể hiện rõ nhiệt tình bừng bừng của tân hậu, muốn
biểu hiện trước mặt Hoàng đế.
Xoa nhẹ huyệt thái dương, Niếp Thanh Lân ôn hòa dội chậu nước lạnh:
“Trong lòng Thái phó đại nhân đã có tính toán, Hoàng hậu đừng lo lắng
nữa.”
Nghe xong lời này, khăn trong tay Tiểu Trầm càng bị vò nát. Nàng nhớ
đến ngày ấy Thái phó tùy ý vào vườn ngự uyển của công chúa, trong lòng
thầm lo lắng, lại không thể nói ra việc hủy đi danh dự của công chúa. Vốn
nghĩ là thừa dịp Vệ tặc không ở đây, tranh thủ thời gian sắp xếp cho công
chúa, lại không nghĩ tới Hoàng đế là ca ca lại không để tâm! Trong lòng
không biết làm sao, chỉ có thể vò khăn không ngừng.
Niếp Thanh Lân nhớ tới lời nàng mới nói, nếu rơi vào tai người cố ý,
chẳng phải là bị nắm nhược điểm hay sao, hơi thở dài nói thêm: “Hậu cung
của trẫm không nhiều như tiên hoàng, nhiều việc rất cần Hoàng hậu quan
tâm. Nếu Hoàng hậu có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, khi làm việc
có thể thương lượng trước với trẫm thì là tốt nhất, tuyệt đối không được suy
đoán, làm việc không hợp với quy tắc trong cung.”
Niếp Thanh Lân thấy tiểu Trầm hậu khẽ gật đầu rồi cúi đầu không nói,
chậm rãi đứng lên: “Hôm nay trên triều hơi mệt mỏi, trẫm cần nghỉ ngơi một
chút, nếu Hoàng hậu không có việc gì thì cũng hồi cung nghỉ ngơi đi.”
Nghe xong lệnh đuổi khách của Hoàng thượng, Trầm Hoàng hậu đứng
lên nhu thuận thi lễ lui xuống, trên mặt không hề có sự không vui.
Tiểu Trầm hậu là một tờ giấy trắng sạch sẽ, còn không bằng cả mình từ
nhỏ tinh thông các loại tiểu thuyết tình yêu. Có lẽ trong lòng nàng, vợ chồng
là cử án tề mi
(vợ chồng tôn trọng nhau)
, ngay cả tiếng giường kẽo kẹt cũng
không biết.
Lúc hai người đại hôn, vì Thái phó đã ra lệnh nên không có người nhét
thất xuân đồ nơi khuê phòng vào đồ cưới của Trầm Hoàng hậu. Tiểu thư
ngây thơ rực rỡ cứ ngây thơ như vậy gả vào thâm cung. Hôm nay cách ở