Niếp Thanh Lân lạnh mặt, vì có trận gió thổi qua mà thân thể run lên
nhè nhẹ, cũng không nói lời nóng giận cùng với Khâu Minh Nghiên nữa,
nàng lạnh lùng đi qua bên cạnh hắn mà rời khỏi thư phòng, chỉ để lại một
chút hương như có như không...
Ra khỏi thư phòng, nhìn thấy một chút nắng từ hướng góc phòng chiếu
xuống, làm một khoảng tường càng thêm rực rỡ, thật lâu rồi hôm nay mới
được chút nắng, nhưng nó chỉ có thể sưởi ấm được thân hình nàng, mà
không xua tan được hơi lạnh dưới đáy lòng.
Quan tâm quá ắt sẽ loạn… Lẽ nào nàng lại không hiểu đại lý này?
Nhưng rốt cuộc tâm nàng đã loạn, vì thế mà không phát hiện ra nhiều sơ hở
như vậy!
Không nói đến việc giết Cảnh Bác Nghi trên đại điện, thí dụ như Tề Lỗ
vương giống như đã biết rõ ràng nội tình, nhưng Lỗ Dự Đạt giết chết hắn mà
không hề có chút do dự, quyết không lưu lại người sống, giống như bọn họ
muốn giấu diếm điều gì?
Nhớ tới mấy ngày gần đây, không ngày nào nước mắt nàng không ướt
đẫm gối, trong lòng liền dâng lên một trận ảo não, bực mình đến cực điểm.
Giỏi cho Yêu giao đại nhân muốn gió là gió, muốn mưa không ai dám cãi!
Niếp Thanh Lân nàng ở trong tay hắn không khác một con rối gỗ, hắn còn
muốn như thế nào? Thao túng lòng người như vậy thú vị lắm sao?
Mang theo tâm trạng buồn bã đi về Phượng Sồ cung, chán nản ngồi
trên chiếc ghế trong vườn ngự uyển, chú mèo nhung yêu quý tựa hồ biết chủ
nhân không được vui, liền vây quanh chân nàng làm nũng, nhưng tiểu chủ
nhân lại giống như tượng đá, không nhúc nhích ngồi lặng lẽ gặm nhấm nỗi
buồn.
Đan ma ma đã sớm nhận được tin, nên đương nhiên biết tiểu chủ nhân
vì sao rầu rĩ không vui, trong lòng thầm mắng Lỗ Dự Đạt cùng Khâu Minh
Nghiên không có đầu óc. Bà cùng Niếp Thanh Lân sớm chiều ở chung, mấy
ngày nay, buồn bã lo âu của tiểu long châu bà luôn nhìn thấy rất rõ ràng.