GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 162

--Khi mới quen em, em chỉ có mười chín --Anh nói --vì vậy, hiện giờ

anh không lớn hơn em một thế hệ! Anh cười.

Tôi nhìn anh, nhớ lại buổi tiệc đầu thu năm ngoái, nhớ lần đầu gặp

nhau trên ban -công, nhớ những lời bộc bạch giữa chúng tôi.....tôi ngạc
nhiên là sao anh vẫn còn nhớ những điều nhỏ nhặt đó. Lúc đó, tôi làm sao
ngờ được người đàn ông xa lạ này có một ngày lại trở thành chồng tôi. Tôi
nhấp sâm -banh, đăm đăm nhìn anh.

--Không lớn hơn một thế hệ thì sao chứ?

--Cho cảm giác là anh không qúa già so với em --Anh nói, nhẹ nhàng

nắm tay tôi --Tử Lăng, hy vọng anh sẽ xứng với em!

Mắt tôi lại bắt đầu mờ sương.

--Em chỉ hy vọng em sẽ xứng với anh --Tôi nói nhỏ.

--Gì thế? Anh mỉm cười --Cô bé kiêu ngạo này cũng biết khiêm tốn.

--Em luôn khiêm tốn mà.

--Thề có trời đất --Anh kêu lên --hôm đó trên ban -công em giống như

một con nhím, lần đầu tiếp xúc, anh suýt bị em đâm bị thương.

Tôi phì cười.

--Ô hay! Thật khó có được, em đã cười rồi! Anh reo lên vui vẻ chẳng

khác nào ngữ khí của đêm hôm đó trên ban - công, tôi không nhịn được
cười càng đữ. Cười đứt, tôi nắm chặt tay anh, nói :

--Vân Phàm, anh thật là người tốt.

Đôi mắt anh sâu thẳm, đen tuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.