GIẤC MỘNG SAU RÈM - Trang 72

--Không phải em đang cần những sách này sao? Anh đăm đăm nhìn

tôi.

--Đúng vậy --Tôi ngẩn người --Nhưng anh...làm sao anh biết?

--nếu anh không biết em thì còn biết gì nữa? Anh nói như đang giận ai

--Hay anh quá nhiều chuyện nên đầm mưa đi mua những sách này cho em?
Nếu em cho là anh làm chuyện không đâu th'i anh có thể mang những sách
này đi --Anh xông vào đống sách.

--Ồ, không! Không! Tôi liền chặn trước giường, mắt mở thật to trừng

trừng nhìn anh. Anh cũng trừng mắt nhìn tôi. Tôi nhìn thấy nước mưa từ
tóc trước trán anh chảy xuống, gương mặt trẻ trung của anh trắng nhợt, đôi
mắt đen tuyền đang hừng hực sáng. Tôi chợt nhớ lại bộ dạng say lè nhè khi
về nhà của tôi mà đêm qua anh nhìn thấy, bóng người đột ngột bật đậy khỏi
salông đó, khuôn mặt tái xanh đó....tự đưng tim tôi co thắt mạnh, các cơ
bắp như căng ra, người run rẩy, đầu óc hoảng loạn...Tôi cứ trừng trừng nhìn
anh, Sở Liêm, người bạn thưở nhỏ chơi dùa mà tôi luôn quấn quýt! Có thể
sao? Cảnh mộng ảo hư vô mờ mịt của tôi sẽ thành sự thật sao? Sở Liêm,
sao anh nhìn tôi lạ lùng vậy? Mặt anh sao trắng nhợt vậy? Sở Liêm, anh,
anh không phải là người yêu của chị tôi sao? Không phải sao? Tôi đưa lưỡi
liếm đôi môi khô khốc, cổ họng đắng nghét.

--Sở Liêm! Tôi nói khẽ --Tại sao anh nổi giận?

Mắt anh như bốt lửa, nhìn tôi sâu thẳm.

--Vì --Anh nghiến răng ken két --em là con ngốc vong ân bội nghĩa,

vô tâm vô ý, không hiểu tình người!

Tôi run rẩy.

--Thế sao? Giọng tôi thật đáng thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.