GIẤC MỘNG XUÂN TRONG NGÕ HỒ LÔ - Trang 50

- Họ, tức là mẹ và bà cô ta, cùng đồng thanh tuyên bố, nói rằng, việc

riêng của gia đình họ không khiến người ngoài can thiệp vào. Gia đình họ
có một quy định, đó là con gái khi còn trẻ phải ra ngoài kiếm ăn, phải tìm
con đường sống trong thế giới hỗn tạp của thanh sắc sa đọa, đợi đến khi già
đi như ngọc đục rồi, đàn ông không cần đến họ nữa thì nên kiên quyết nghỉ
hưu, quay về quê, từ ấy sẽ ở ẩn, an cư lạc nghiệp, hưởng thụ những năm
tháng cuối đời trong vui vẻ, tĩnh tại.

Họ còn tự hào chỉ ra, gả cho những người đàn ông là nông dân hay

ngư phu nghèo, vất vả cả đời cho con cái và chẳng có hạnh phúc gì cả, vì
hạnh phúc của con gái mình, họ tuyệt đối không để cô đi vào con đường kết
hôn gập ghềnh này! Đây dường như là điều làm bại hoại gia phong của
họ...

Hì hì... - Mục sư Dương cười mà như không cười, tỏ vẻ đau buồn.

- Đây là lý lẽ quái quỷ gì vậy? Thật là quá hoang đường!

- Tôi nổi giận đùng đùng, lớn tiếng phản ứng.

- Anh chẳng có cách nào phản bác lại họ cả, đó mới là khó! Cười

người nghèo ai cười con hát, cũng là có lý của nó. Anh xem, bây giờ họ
đang có hơn năm mẫu vườn quả tốt nhất, bao năm nay thuê hẳn hai người
giúp, riêng thu nhập từ việc bán mận đã bằng mấy năm tiền lương của ông
mục sư nghèo là tôi đây. - Mục sư Dương vô cùng đau xót, khiến tôi không
nỡ nhìn ông.

- Lần thứ hai đó, tôi đã thất bại phải nhanh chóng lui về. Tôi ngồi trầm

tư cầu kinh trong nhà thờ để giúp mình vực lại tinh thần. Sau đó, lần thứ ba,
Chúa dặn dò tôi phải dũng cảm tiến về phía trước phục vụ con chiên của
tôi, thế là tôi lại làm theo nghĩa vụ không thể chối từ mà đến nhà họ...

Tưởng tượng ra cảnh mục sư Dương đầm đìa mồ hôi trên trán ra sức

đạp chiếc xe từ thời ông nội, vượt đèo vượt núi qua sông qua suối từ thị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.