nhất. Họ cho thêm vào một ít kem lạnh từ một nơi nhỏ xíu ở bang Georgia,
nhưng nó đáng kinh ngạc. Bạn nên lấy một ly.”
“Tớ không đói.”
“Bạn đang nói dối.” Blaze nói. “Tớ nghe thấy bao tử của bạn réo ầm ầm,
nhưng dù sao thì đó cũng là mất mát của bạn. Nhưng cám ơn vì điều này.”
“Có gì ghê gớm đâu!”
Blaze cười. “Vậy điều gì đã xảy ra đêm qua ? Bạn có thích… nổi tiếng
hay thứ gì đó không?”
“Tại sao bạn hỏi như vậy?”
“Vì cớm và cách ông ấy lựa chọn bạn. Phải có lý do.”
Ronnie nhăn mặt. “Tớ cho rằng cha tớ nói ông ấy đi tìm tớ. Ông ấy thậm
chí còn biết nơi tớ sống.”
“Không hay cho bạn rồi.”
Khi Ronnie cười, Blaze với tay lấy lọ muối. Sau khi mở nắp, cô ấy bắt
đầu rắc muối ra bàn trong lúc dùng ngón tay để gom chúng thành đống.
“Bạn nghĩ gì về Marcus?” Cô ấy hỏi.
“Tớ không thật sự nói chuyện với anh ta. Sao thế?”
Blaze có vẻ lựa chọn từ ngữ cẩn thận. “Marcus chưa bao giờ thích tớ,”
Cô ấy nói. “Trưởng thành, ý tớ là thế. Tớ cũng không thể nói tớ thích anh
ấy rất nhiều. Anh ấy luôn có đôi chút… khốn khổ, bạn biết không? Nhưng