GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 147

nay.”

“Steve quay nhìn cô. “Vậy con muốn làm gì?”

Vài giờ sau, sau khi đưa Jonah vào giường, Steve bước ra ngoài hiên sau

để kiểm tra Ronnie. Lúc sớm, sau khi để lại thông tin cho viện hải dương,
ông đã đến cửa hàng để mua những thứ ông nghĩ cô cần : một túi ngủ nhẹ,
một đèn lồng cắm trại, một chiếc gối rẻ tiền, và vài lọ xịt chống côn trùng.

Ông không thoải mái với ý nghĩ Ronnie ngủ ngoài trời. Nhưng cô đã

quyết định một cách dứt khoát và ông khâm phục cơn bốc đồng muốn bảo
vệ chiếc tổ của cô. Cô cứ khăng khăng rằng cô sẽ ổn, và trong chừng mực,
ông tin rằng cô đúng. Giống phần lớn những người lớn lên ở Manhattan, cô
được học phải thận trọng, đã được chứng kiến và đủ nhận thức trên thế giới
để nhận ra một nơi nguy hiểm. Hơn nữa chiếc tổ chỉ cách cửa sổ phòng ngủ
của ông chưa đến năm mươi feet – ông có ý định để cửa mở - nên ông chắc
chắn sẽ nghe thấy nếu Ronnie gặp phải rắc rối. Với hình thể đụn cát bị gió
thổi và vị trí của chiếc tổ, không có khả năng ai đó dạo chơi trên bãi biển
nhận ra cô ở đó.

Tuy nhiên, cô chỉ mới mười bảy, và ông là cha cô, tất cả điều đó có nghĩa

là, rốt cuộc, ông chắc chắn sẽ kiểm tra cô mỗi vài giờ. Không có khả năng
nào ông có thể ngủ suốt đêm.

Mặt trăng chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng bầu trời rất trong, và khi di

chuyển xuyên qua bóng tối, ông nghĩ về cuộc chuyện trò của họ. Ông băn
khoăn không biết cô cảm thấy thế nào về việc ông che dấu cây đàn piano.
Cô có thức dậy vào sáng mai với thái độ tương tự mà cô đã có trong ngày
đầu tiên cô đến đây hay không? Ông không biết. Khi ông đến đủ gần để
nhận ra hình dáng đang ngủ của Ronnie, sự lung linh của ánh sao và bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.