GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 149

biệt. Chắc chắn là chưa đến bảy giờ. Mặt trời còn thấp trên mặt biển, và vài
người dắt những con chó của họ đi dạo hoặc chạy bộ gần mép nước. Không
nghi ngờ gì họ ngủ trên giường. Cô không thể hình dung việc đi bộ, tập thể
dục một mình. Ngay lúc này đã đủ khó để có thể hít thở mà không bất tỉnh.

Gồng mình, cô chầm chậm đứng lên trước khi nhớ ra lý do cô ngủ ngoài

trời. Cô kiểm tra chiếc tổ, nhận ra với sự nhẹ nhõm rằng nó đã không bị xáo
trộn, và hết sức chậm, sự nhức nhối và đau đớn dịu bớt. Cô vu vơ tự hỏi
làm sao Blaze có thể chịu đựng việc ngủ trên bãi biển, và rồi hết sức đột
ngột, cô nhớ lại những gì Blaze đã làm với cô.

Bị bắt giữ vì tội ăn cắp trong cửa hàng. Tội ăn cắp thật sự. Tội ăn cắp

nghiêm trọng.

Cô nhắm mắt, hồi tưởng lại tất cả : cách người quản lý cửa hàng nhìn cô

trừng trừng cho đến khi cảnh sát đến. Sự thất vọng của cảnh sát trưởng Pete
trên đường lái xe về đồn, cú điện thoại đáng sợ cô phải gọi cho cha cô. Cô
đã cảm thấy muốn nôn mửa trên xe khi về nhà.

Nếu như có một điểm sáng sủa trong tất cả những gì đã xảy ra, đó là cha

cô không giận sôi lên. Và thậm chí còn lạ lùng hơn, ông nói rằng ông tin cô
vô tội.Mặt khác, ông vẫn chưa nói với Mẹ. Ngay khi điều đó xảy ra, tất cả
dự đoán sẽ biến mất. Không nghi ngờ gì, Mẹ sẽ la hét và quát tháo cho đến
khi Cha nhượng bộ, và cuối cùng ông sẽ cấm cô ra ngoài vì ông hứa với
Mẹ sẽ làm thế. Sau vụ việc, mẹ cô sẽ cấm cô ra ngoài trong một tháng, và
đó là biện pháp, cách khủng khiếp hơn với chỉ là một vụ việc.

Cô cảm thấy muốn bệnh lần nữa. Cô không thể hình dung việc phải trải

qua suốt cả tháng trong phòng cô, một căn phòng mà cô phải chia sẻ, không
chỉ có vậy, còn là một nơi cô không muốn ở. Cô tự hỏi không biết có còn
thứ gì có thể tệ hơn nữa không. Khi cô duỗi dài cánh tay qua đầu, cô kêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.