Và chính ở đây, chúng tôi mới cảm thấy công trình của Batyrev có thể sẽ
cho chúng tôi một số đầu mối quan trọng. Tuy nhiên, lại một lần nữa, sự
ngăn cách về văn hóa giữa toán học và vật lý - mà trong trường hợp này là
giữa tôi và Morrison - đã bắt đầu làm chậm trễ tiến độ. Chúng tôi cần kết
hợp sức mạnh của hai lĩnh vực để tìm ra dạng toán học của những không
gian Calabi-Yau ở hàng dưới mà chúng tôi hy vọng sẽ tương ứng với cùng
một vũ trụ vật lý với những không gian Calabi-Yau ở hàng trên, nếu như
các dịch chuyển xé rách không gian thực sự xảy ra trong tự nhiên. Nhưng
cả hai chúng tôi đều chưa hiểu hết ngôn ngữ của nhau để biết rõ phải làm
thế nào đạt tới mục đích đó. Cả hai chúng tôi giờ đây mới hiểu ra một điều:
mỗi chúng tôi cần phải cắn răng học gấp lĩnh vực chuyên môn của người
kia. Và vì vậy chúng tôi đã quyết định ban ngày cố hết sức đẩy nhanh tiến
độ tính toán, còn về ban đêm cả hai vừa là giáo sư vừa là sinh viên cho một
lớp học chỉ có một người: tôi giảng cho Morrison một hai giờ về vấn đề vật
lý có liên quan, còn Morrison giảng cho tôi một hai giờ về những vấn đề
toán học. Trường học thường tan vào lúc 11 giờ đêm.
Hết ngày này sang ngày khác chúng tôi vùi đầu vào tính toán. Tiến độ rất
chậm, nhưng chúng tôi cảm thấy rằng mọi thứ đã đâu vào đấy: Witten đã có
những bước tiến quan trọng trong việc phát biểu lại khâu còn yếu mà ông
đã phát hiện ra trước đây. Công trình của ông đã đặt nền móng cho một
phương pháp mới, mạnh hơn để chuyển dịch vật lý của lý thuyết dây sang
ngôn ngữ toán học của các không gian Calabi-Yau. Aspinwall, Morrison và
tôi gặp ông hàng ngày và ông đã cho chúng tôi biết những phát hiện mới
được suy ra từ cách tiếp cận của ông. Các tuần lễ nối nhau qua đi và ngày
càng trở nên rõ ràng rằng công trình của ông, xuất phát từ một tình huống
hoàn toàn khác với chúng tôi, lại hội tụ thật bất ngờ tới vấn đề về những
dịch chuyển lật.
Morrison và tôi nhanh chóng hiểu được rằng nếu
chúng tôi không hoàn tất nhanh tính toán của mình thì Witten sẽ vượt
tới đích trước chúng tôi
.