GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 122

“Cảm ơn cô vì điều đó. Bây giờ nếu muốn cô hãy quay lại đây. À chào

mừng cô đến với FMCSO nhé, Cảnh sát Dance. Này, sẽ rất thú vị đấy nhá,
cô có nghĩ vậy không?”

NHƯNG RỐT CỤC, đó chính là .

Lý do Kayleigh không nhìn thấy bất kỳ màu đỏ nào là do ánh sáng bị

phản chiếu bởi kính chắn gió, nó chiếu sáng con đường của cô như đèn pha
nhà hát. Sắc đỏ rực của chiếc Buick nằm thấp hơn tầm mắt của cô khi nhìn
từ ngôi nhà.

Edwin Sharp cách chỗ cô mười lăm mét. Gã đã tìm thấy một lợi thế

mới. Gã ngồi trên mui chiếc xe đỗ trên lề đường, hai chân đu đưa và mắt
nhìn chằm chằm về phía nhà cô, nụ cười bệnh hoạn nở trên môi. Người gã
không ngừng nghiêng ngả tới lui, khiến ánh sáng vụt lóe rồi vụt tắt.

Cô khuỵu gối xuống. Nhưng gã không có phản ứng gì, cô biết gã

không nhìn thấy cô.

Di chuyển thêm khoảng ba mét nữa sang bên, Kayleigh lại nhìn ra

ngoài qua bụi cây. Gã đang đeo tai nghe, bàn tay gã vỗ lên hông theo điệu
nhạc. Đó sẽ là một trong số những ca khúc của cô. Nhưng là bài nào?

Thi thoảng gã quay đầu, quét mắt qua ngôi nhà như thể đang thưởng

lãm một tác phẩm nghệ thuật.

Hoặc… chờ đợi. Có nét gì đó trên khuôn mặt gã. Nhưng biểu hiện đó

nghĩa là gì?

Rồi cô cảm nhận được đó là khoái cảm. Gần như ngây ngất. Và không

phải theo ý nghĩa tôn giáo. Hai mí mắt gã đôi lúc lại cụp xuống, nụ cười
của gã sâu hơn. Gã dường như thấy khó thở, ngực rướn lên.

Như thể gã đang làm tình.
Phải chăng tay gã vỗ vào hông để hòa nhịp với tiếng nhạc? Hoặc, Lạy

Chúa tôi, phải chăng tay gã đang làm cái gì đó khác? Cô không hiểu nổi tại
sao?

Không, gã không thể làm chuyện đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.